Câu Chuyện Cuộc Đời

Giữa khói lửa và ánh sáng của lòng người

Giữa khói lửa và ánh sáng của lòng người

Buổi sáng ấy yên bình đến lạ. Ánh nắng dịu nhẹ len qua những tán cây, tiếng chim hót xen lẫn tiếng gió khẽ lay động cửa sổ. Tôi đang nhâm nhi tách cà phê tại đơn vị, đồng đội trò chuyện râm ran về chuyện hôm qua. Mọi thứ tưởng như sẽ trôi qua bình yên.

Bỗng điện thoại vang lên, giọng trực ban báo: 

– Có cháy lớn tại khu phố cũ, mọi người chuẩn bị ngay!

Chỉ vài giây, tôi và các đồng đội lao ra xe cứu hỏa, tim đập nhanh, bộ quần áo chống cháy căng cứng. Một trận chiến với lửa sắp bắt đầu.

Khi đến hiện trường, khói đặc quánh bám vào mắt, mũi, cổ họng, khiến tôi ho khan liên tục. Lửa bốc cao, đỏ rực, táp vào da mặt nóng ran. Tiếng còi xe, tiếng la hét, tiếng đồ đạc rơi vỡ hòa vào nhau thành một bản nhạc hỗn loạn, đồng đội gào lên. 

New Project 90 1

Hình ảnh minh hoạ

– Cẩn thận! Giữ chắc vòi! 

Tôi gật đầu, mắt dán vào ngọn lửa, cảm nhận từng nhịp rung yếu ớt của căn nhà đang sụp.

Trong bếp, một cô gái trẻ ôm đầu, run rẩy. 

– Cô bình tĩnh! Tôi đưa cô ra ngoài!”

 Tôi hét, lao tới kéo cô qua cửa sổ sập nặng. Khói đặc đến mức tôi phải hít hụt, ho khan, nhưng không thể dừng lại.

Tầng hai vang lên tiếng cậu bé khóc ré, thót tim tôi. 

– Có ai ở trên không? Giữ im lặng nào

Tôi hô với đồng đội, rồi trèo lên cầu thang, bồng cậu bé trong tay. Mỗi bước đi là một cuộc chiến: cầu thang rung bần bật, lửa liếm trần nhà, khói đặc đến mức tôi gần như không thở nổi. Đồng đội đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe vì khói, gào: 

– Tiếp tục, đừng dừng! 

Tôi gật đầu, mồ hôi và bụi bám đầy mặt, chân tay rã rời, nhưng vẫn bước tiếp.

Chúng tôi hỗ trợ nhau: đẩy cửa, kéo người, hô hoán nhau. 

Cả nhóm như một khối, động viên nhau, lao vào hỗn loạn.

Mười giờ vật lộn với khói và lửa trôi qua, cơ thể tôi rã rời, cánh tay bị bỏng nhẹ nhắc nhở về từng lần lao vào lửa, nhưng tôi đã quen với nỗi đau này. 

Đồng đội tôi cũng vậy, mệt rũ, áo quần ướt sũng mồ hôi, mắt đầy khói và bụi than. Nhưng ánh mắt họ vẫn lấp lánh niềm vui mỗi sinh mạng được cứu sống là một điều may mắn, một món quà quý giá.

Chúng tôi nhìn nhau, mệt mỏi nhưng hạnh phúc. Một đồng đội thở phào: 

– Không ai bị thương nặng, tất cả đều an toàn…” 

Chúng tôi gật đầu, nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp lan tỏa. Sự sống  mong manh nhưng đáng quý khiến từng giọt mồ hôi, từng nhịp tim rã rời đều trở nên ý nghĩa.

Nhưng vẫn còn một chi tiết khiến lòng tôi quặn thắt: bà lão khóc nức nở, ôm tôi, vừa đánh vừa mắng:

– Anh… anh làm sao mà không cứu được con mèo của tôi? Nó là cả thế giới của tôi!

Tôi cúi đầu, giọng nghẹn: 

– Bà ơi… tôi đã cố hết sức, thật sự… rất tiếc.”

Bà lão gào khóc, nước mắt tuôn trào, còn tôi đặt tay lên vai bà, chỉ biết im lặng, cùng chia sẻ nỗi đau ấy.

Xung quanh, nhiều người dân khóc vì mất tài sản, có người bật khóc vì còn sống. Tôi nhìn đồng đội, thấy họ cũng mệt rũ nhưng ánh mắt chan chứa đồng cảm. 

Rời hiện trường khi trời gần sáng, từng bước chân nặng nhọc, cơ thể đau ê ẩm, bụng đói cồn cào. Chúng tôi ghé một quán ăn ven đường, chỉ còn đủ tiền gọi vài món rẻ nhất. Cả nhóm ngồi cạnh nhau, ăn vội, chỉ để lót dạ.

Nhưng khi đồ ăn mang ra, cả nhóm bàng hoàng: số lượng nhiều gấp đôi dự kiến, kèm vài chai nước ngọt. Tôi nhướn mày, khó hiểu: 

New Project 94

Hình ảnh minh hoạ

– Sao… sao lại nhiều vậy?

Tôi bước tới hỏi chủ quán, và mới biết sự thật: một người đàn ông ngồi phía sau lặng lẽ trả toàn bộ, dặn không tiết lộ danh tính. Chủ quán chỉ mỉm cười, lặng lẽ đáp: 

– Chỉ là một người lạ, trân trọng những gì các anh đã làm.

Cả nhóm lặng đi, mắt rưng rưng, lòng tôi bỗng ấm áp lạ thường, cảm giác như một luồng sức mạnh nhẹ nhàng lan khắp cơ thể. Những giờ lao vào khói lửa, những cơn đau ê ẩm tưởng chừng vô tận, bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn. 

Tôi nhìn xung quanh, nhận ra ánh mắt đồng đội đang ánh lên niềm cảm kích và tự hào: “Và đôi khi, những hành động âm thầm, đơn giản như một bữa ăn được trả, cũng đủ nhắc chúng ta rằng lòng tốt vẫn tồn tại và trân trọng những nỗ lực thầm lặng.”

Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra rằng: lính cứu hỏa cố gắng cứu người, nhận được sự trân trọng dù âm thầm từ người khác, chính là nguồn động lực để tiếp tục vượt qua những khó khăn và hiểm nguy phía trước. Tình người thật ấm áp, và nó sẽ luôn soi sáng con đường chúng tôi đi.

Và cuối cùng, tôi tự nhủ “đôi khi, những nghĩa cử âm thầm mới chính là thứ làm sáng lên bóng tối.”

 Tiểu Hoa

New Project 96 2

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi