Tình yêu không phải là phép màu chữa lành mọi vết thương
Phép màu trong tình yêu không phải là gặp được một người biết hết những điều ta chưa nói, mà là khi ta đủ trưởng thành để không còn mong người khác phải đoán đúng nỗi buồn của mình. Có những điều phải đi qua nhiều năm, nhiều người và nhiều vết xước, tôi mới hiểu. Tình yêu không tan vỡ vì người ta hết thương, mà vì mình cứ âm thầm mong họ phải hiểu mình đang cần gì, đang nghĩ gì, đang buồn thế nào, dù chưa một lần nói ra.
Phép màu không đến từ sự hoàn hảo, mà từ sự đủ đầy bên trong mỗi người trước khi bước vào một mối quan hệ
Tôi từng yêu theo kiểu lặng thầm và nhiều ẩn ý. Tôi cho rằng yêu là phải cảm nhận được nhau qua ánh mắt, qua im lặng, qua những thay đổi nhỏ nhất. Tôi tin rằng nếu ai đó yêu mình đủ nhiều, họ sẽ tự biết khi nào mình tổn thương, sẽ tự dỗ dành mỗi lần mình giận, sẽ đủ tinh tế để cảm thấy khoảng cách đang lớn dần chỉ vì một câu nói bị bỏ quên.
Nhưng hóa ra, yêu nhau không phải là cuộc thi đoán ý. Hóa ra, không ai đủ sức sống thay tâm trạng của một người khác, không ai có thể sống trong đầu ta cả ngày để hiểu từng chút một những điều ta giấu kín. Người ta chỉ có thể biết những gì mình dám nói ra. Còn lại, đều là ngộ nhận.
Tôi từng trách người yêu cũ không hiểu mình, từng giận người thương vì không biết tôi đang buồn, từng thấy tổn thương khi họ hỏi: “Có chuyện gì sao em không nói?” Tôi nghĩ: Nếu anh thương em, lẽ ra anh phải biết. Nhưng rồi, càng về sau tôi càng nhận ra, họ không biết không phải vì họ vô tâm, mà vì tôi đã đóng mọi cánh cửa lại, rồi trách họ không gõ cửa đúng cách.
Tôi từng yêu sai, không phải vì tôi không chân thành, mà vì tôi luôn đi vào tình yêu với một trái tim mong người khác làm đầy những khoảng trống vốn nên là tôi phải tự chữa lành. Tôi chờ đợi họ lấp đầy im lặng, an ủi tổn thương, đoán được những điều tôi chưa từng nói, rồi thất vọng khi họ không làm được điều đó.
Cho đến khi tôi học được một điều rất nhỏ, rằng tình yêu không cần kỳ diệu, chỉ cần thật. Rằng người ta không thể hiểu mình nếu mình không cho họ cơ hội hiểu. Rằng nói ra mình mệt, mình buồn, mình cần một cái ôm để không làm bản thân yếu đuối đi, để khiến mối quan hệ bớt cô đơn hơn một chút.

Giờ đây tôi không còn trông đợi ai đó tự đoán đúng cảm xúc của mình nữa. Tôi nói thẳng, tôi chia sẻ, tôi không dùng im lặng để thử lòng, không dùng nước mắt để kiểm tra tình cảm. Và thật ngạc nhiên, mọi thứ nhẹ nhàng hơn hẳn. Tôi nhận ra, không cần ai hiểu mình hoàn toàn, chỉ cần họ ở đó, đủ lắng nghe khi mình mở lời, và đủ thật để không bỏ đi khi mình thành thật với nỗi buồn.
Tình yêu không phải là chốn để trốn khỏi những thiếu thốn bên trong. Nó chỉ bền khi hai người đủ đầy từ bên trong rồi mới bước vào đời nhau. Và nếu từng có lúc bạn giống tôi, từng yêu sai cách, từng giận dỗi trong im lặng, từng tổn thương vì một người không đủ tinh tế, thì cũng không sao cả. Miễn là hôm nay, bạn bắt đầu học cách yêu lại. Không phải bằng việc tìm đúng người, mà là trở thành đúng người cho chính mình trước.
Tú Uyên biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay