Sau lần đột quỵ “thập tử nhất sinh”, gặp được Đại Pháp – cuộc đời sang trang mới
Lúc còn trẻ, tôi bị sỏi cơ địa – tôi gọi là cơ địa tạo sỏi – cực kỳ thống khổ. Tức là cứ lấy sỏi ra, bất cứ bằng phương pháp nào, thì chỉ sau 4–6 tháng lại có 4–5 viên sỏi như thế, cứ thế suốt đời.
Tôi xuống Bệnh viện Thụy Điển – UB mổ, nhưng không mổ được, lại phải về. Xuống Bệnh viện Hải Phòng cũng không mổ được. Lần đầu tiên miền Bắc Việt Nam tán sỏi cũng không tán được. Rất là bi kịch. Thuốc Nam, thuốc Bắc, thuốc Tây, các kiểu đều không chữa được. Coi như cuộc đời chấm hết.
Lúc đó tôi vẫn còn trẻ, mới sinh cháu thứ hai, còn thanh niên, mới hơn 30 tuổi. Sỏi cứ một ngày một to ra, đến lúc sau cùng là 1,9 phân × 2,4 phân. Mà sỏi ở cực dưới thì theo quy định tán sỏi thế giới là không được tán. Mổ thì các bệnh viện đi khắp miền Bắc đều bỏ, vì nếu lách đường dao vào thì phải cắt thận, bỏ đi 80%. Mà còn trẻ như thế thì coi như hỏng rồi, mà hai bên thận đều có sỏi.
Cuộc đời coi như chấm hết. Sau đó nghỉ một thời gian thì có một người giới thiệu gọi lên Bệnh viện Việt Pháp. Ở đó có rất nhiều giáo sư Pháp, họ bảo có thể làm được. Lên khám thì họ nói sẽ xử lý được cả hai bên.

Nhưng vấn đề là tiền. Năm 2003, tôi lên đó nội soi qua da, làm 6 ngày ở Việt Pháp, mất 132 triệu 300 nghìn đồng. Vàng lúc đó khoảng 550 nghìn một chỉ, tính ra gần 30 cây vàng chỉ trong 6 ngày. Đó là một lần. Tổng cộng chính xác là tôi xử lý ở Việt Pháp khoảng gần 10 lần.
Căn nhà tôi mua lúc đó chỉ 67 cây vàng, nhưng làm 6 ngày là hết một nửa căn nhà. Đến năm 2011, tôi lại bị vỡ mạch máu não.
Tối hôm đó khoảng 10 giờ đêm, tôi vào tắm thì cảm giác như có một cái búa tạ giáng thẳng vào đầu, như có nước lạnh đổ từ trên xuống. Tôi vẫn còn nói được, bảo vợ: “Anh sắp chết rồi. Vỡ mạch máu não chỉ sống được 3 phút nữa thôi.” Gọi con xuống, xác định chỉ 3 phút nữa là chết lâm sàng.
Từ đó đưa lên Bệnh viện Bạch Mai, tôi chết lâm sàng 13 ngày. Sau 21 ngày thì bác sĩ mới mổ, cả đầu một vũng máu như bây giờ còn nhìn thấy. Động mạch chủ não trái, não giữa bị phình, còn mao mạch thì lúc đó đã liền rồi.
Bác sĩ bảo: “Anh bình tĩnh. Bây giờ chỉ có một giáo sư duy nhất ở miền Bắc mổ được, là người Pháp, gọi là thầy O. Phải kẹp động mạch chủ não trái.” Thế là cho 3 bác sĩ đưa tôi sang Việt Pháp ngay.
Mổ xong, 4 ngày sau tôi đi lại được. Tập đi lại rồi về, nhưng xác định là phải theo Việt Pháp suốt đời, vì chỉ ở đó mới có thuốc chống nhồi máu cơ tim và chống vỡ lại mạch máu não. Trong đầu tôi giờ như đường núi, thiết bị vẫn để nguyên trong đầu – gọi là vá lại động mạch chủ não trái.
Mỗi tháng phải lên khám một lần, khám bằng đô la, thuốc cũng bằng đô la. Có một loại thuốc tôi không nhớ tên, Amlodipine của Pháp thì mỗi ngày 1 viên; thuốc của Đức chống nhồi máu cơ tim mỗi ngày 1 viên. Còn một loại thuốc chống nhồi máu não, chống vỡ lại, giá gần 100 đô một vỉ. Một tháng phải mua 3 vỉ. Mỗi lần khám đều tính bằng đô la.
Tôi nghĩ, nếu cứ sống như thế này suốt đời, giả sử sống thêm 20, 30 năm, thì tiền đâu mà chịu nổi.
5 năm sau, cũng rất là may mắn. Trước đây tôi vốn cũng tin nhân quả, tin có Thần, có số mệnh, nghĩ đó cũng là cơ duyên của mình. Rồi có một ông bạn giới thiệu: “Có môn này tốt lắm, vào một thời gian là khỏe hết.” Thế là tôi vào học. Nếu thực sự một lòng học sách của Sư phụ, luyện công của Sư phụ nghiêm túc, thì chắc chỉ 2 tháng là ổn.
Nhưng lúc mới vào thì vẫn còn bán tín bán nghi, chưa tin tuyệt đối như bây giờ, lúc tu lúc không. Nhưng sau 9 tháng thì thay đổi hoàn toàn. Chuyển biến thật sự kinh ngạc.
Trước đây, chỉ cần huyết áp lên là tôi phải nằm ngay ở sân cây cảnh trước nhà. Nằm đỡ thì mới đứng dậy được, chứ đứng lên là ngã chết ngay. Các giáo sư nói cái này chỉ cần 1–2 phút là chết, không giống bệnh khác. Thế nên tôi rất cẩn thận.
Từ đó đến nay đã 9 năm, tôi chưa uống một viên thuốc nào. Trong nhà từ tầng 1 đến tầng 3 không có một viên thuốc, không có máy đo huyết áp. Các con cháu phải thừa nhận: “Sao môn này tốt thế nhỉ?”

Tôi chia sẻ với các bạn đôi chút về tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi tu theo nguyên lý tối cao của vũ trụ: Chân – Thiện – Nhẫn. Muốn tu được thì phải chịu khó đọc sách, đọc nhiều nhất có thể. Muốn tu được tâm tính tốt thì phải học sách tốt, từ đó mới đề cao tâm tính.
Trước đây, chỉ cần bực tức với con cái hay việc gì đó là tôi không kiềm chế được. Chỉ cần hơi tức thôi, huyết áp từ 140 đã vọt lên 156–157, là phải nằm ngay, không đứng được.
Còn bây giờ, tu luyện giúp tôi khống chế được tâm mình. Tâm tôi rất thanh thản. Cả đời tôi chưa bao giờ sống thanh thản như bây giờ. Chính vì tâm thanh thản nên huyết áp không bao giờ lên.
Sau một thời gian tu luyện, hai khóe mắt trước đây đầy vết chân chim, giờ không còn tí nào. Hai bên má cũng nhẵn bóng. Bạn bè, nhất là bạn học cùng khóa, nhiều người gặp tôi đều nói: “Sao mày giờ trẻ hơn tao nhiều thế?” Tôi nói, tôi trẻ là nhờ tu luyện Pháp Luân Công.

Có bạn nói: “Mày từng mổ nát hết người, đi khắp bệnh viện, chết lâm sàng, từng bị vứt ra nhà xác, mà bây giờ lại trẻ đẹp như thế này. Thế tu Pháp Luân Công là như thế nào?”
Tôi nói, là tu theo Chân – Thiện – Nhẫn, kết hợp với luyện công. Nếu chân tu, thực hành tốt theo cuốn Chuyển Pháp Luân, thì sẽ được như thế này.
Bạn ấy nói: “Thế thì sách đâu, đưa đây tôi đọc.”
Có hôm ngồi ở nhà tôi cũng 5–7 người, họ nói: “Nếu đúng tu mà được như thế này thì tôi cũng tu.” Thế là chiều tôi đưa sách cho luôn.
Có một ông làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị, gặp ở nhà hàng Á Châu, hỏi: “Ủa, sao mày lại đẹp thế này?” Tôi bảo: “Đẹp là nhờ tu luyện Pháp Luân Công.”
“Thế à? Pháp Luân Công như thế nào?”
Tôi bảo: “Nếu ông thích thì chiều 2 giờ ra đây.”
2 giờ ông đã đỗ xe trước cửa, và thế là ông bước vào tu. Năm nay ông tu được 7 năm rồi, suốt ngày điện cảm ơn tôi.
Tôi bảo ông cảm ơn nhầm người rồi. Phải cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi chỉ thấy tốt thì giới thiệu thôi.
Có một cặp vợ chồng ở Tiệp, về Việt Nam ghé nhà tôi nghỉ một đêm rồi phải vội ra sân bay. Tôi kịp tặng họ một cuốn Chuyển Pháp Luân, bảo: “Cái này quý hơn kim cương. Anh chị đọc mỗi ngày và luyện theo đĩa này. Có 100 bệnh cũng hết.”
Vợ về nghe thì hết ngay. Người chồng tập được một thời gian, đi khám bác sĩ bên Tiệp, bác sĩ nói: “Sao các chỉ số của anh lại như 17 tuổi?”
Ông nói: “Tôi tập Pháp Luân Công.”
Sau đó giới thiệu thêm được 4 người con cháu bên Tiệp vào tu luyện.
Tôi khuyên các bạn nên thử trải nghiệm một lần. Nếu có duyên thì vào tu luyện như hai vợ chồng mình và gia đình mình. Nếu chưa có duyên mà đọc được 5, 7, 10 lần cuốn Chuyển Pháp Luân cũng đã vô cùng tốt, giúp phân biệt đúng sai, không làm việc gì tổn đức nữa, thế cũng là rất trân quý.
[Câu chuyện của anh Trần Ngọc Lan, sinh năm 1962. Hiện đang ở số nhà 262, phố Nguyễn Trãi 1, phường Sao Đỏ, TP. Chí Linh, tỉnh Hải Dương.]
Khai Tâm biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay

