Kỳ nhân có thể đoán sinh tử, chữa bệnh không lấy tiền
Đối với người thường, sinh – lão – bệnh – tử là điều không ai có thể tránh khỏi. Khi mắc bệnh, con người tự nhiên phải tìm đến thầy thuốc để chữa trị.
Tuy nhiên, có những căn bệnh không phải bác sĩ thông thường nào cũng có thể chữa được, mà cần đến những bậc kỳ nhân dị sĩ, dùng những phương thức phi thường mới có thể đạt hiệu quả tốt. Phần lớn những kỳ nhân như vậy đều là người tu hành.
Vào thời nhà Minh, có một đạo sĩ họ Thiệu. Khi bảy mươi tuổi, ông đến Khánh Dương thuộc Cam Túc. Bình thường ông rất ít nói, muốn bày tỏ điều gì thường chỉ dùng nét mặt, nên không ai biết ông xuất thân từ đâu.
Nhưng những ai từng gặp đều cho rằng ông là người kỳ dị. Con em trong vùng đều tranh nhau đến hầu cận ông.
Đạo sĩ Thiệu rất giỏi chữa bệnh. Mỗi lần chữa trị, ông đều yêu cầu bệnh nhân mở mắt, hít thở sâu. Nếu là bệnh có thể cứu chữa, ông sẽ ra hiệu cho các đệ tử.
Lúc ấy, đệ tử đặt trước mặt bệnh nhân một bát cơm, rồi ông lấy từ trong tay áo ra một cây thước sắt, đặt ngang trên bát cơm, miệng tụng Đại Bi Chú. Tụng xong, ông nhấc cây thước sắt ra, đặt tay lên đầu bệnh nhân và nói:
“Bệnh đã khỏi rồi.”
Nếu là người không thể cứu chữa, đạo sĩ sẽ lập tức rời đi. Khi người nhà hỏi bệnh nhân còn sống được bao lâu, ông chỉ đưa ngón tay ra ra hiệu. Sau này chứng minh, những lời dự đoán ấy đều vô cùng chính xác.

Đạo sĩ Thiệu chữa bệnh chưa bao giờ lấy tiền. Mỗi năm bắt đầu từ tháng Giêng, mỗi lần cứu sống một người, ông chỉ lấy một thước vải để làm lớp lót áo vá. Khi đủ vải may áo, ông không nhận thêm nữa.
Nếu gia đình bệnh nhân mời ông ăn cơm, ông cũng không để ý món ăn nhiều hay ít, ngon hay dở, đều ăn hết. Nếu thấy trong cơm lẫn món mặn, ông chỉ nói:
“Chỉ cần gắp món mặn ra là được.”
Đạo sĩ còn nổi tiếng vì khả năng uống nước phi thường. Người trong làng nghe nói đều cảm thấy hiếu kỳ, muốn tận mắt xem ông có thể uống bao nhiêu nước. Đạo sĩ mỉm cười gật đầu đồng ý. Thế là dân làng bày trước mặt ông rất nhiều bát nước. Ông uống hết toàn bộ, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
Điều kỳ lạ hơn nữa là vào mùa đông, khi nước đã đóng băng, giữa hàm răng của đạo sĩ phát ra tiếng “rào rạo”, chẳng bao lâu sau, vai ông khẽ rung, mặt đỏ bừng, mồ hôi tuôn ra như mưa.
Bác ruột của nhà văn Lý Mộng Dương, tuổi tác xấp xỉ đạo sĩ, mắc bệnh lở chân đã lâu mà không chữa khỏi. Lý Mộng Dương liền đến hỏi đạo sĩ nguyên do. Đạo sĩ nói đó là do quỷ hồn quấy nhiễu, bởi trước đây ông ta từng đính hôn với một cô gái, nhưng vì chê cô xấu xí nên đổi sang nhà khác cầu hôn. Cô gái vì hổ thẹn mà treo cổ tự vẫn, sau khi chết linh hồn vẫn luôn theo bám ông ta.
Nghe xong, Lý Mộng Dương vô cùng kinh hãi, quỳ rạp xuống dập đầu xin đạo sĩ cứu giúp.
Đạo sĩ nói: “Ba ngày sau, chuyện sẽ được giải quyết.”
Quả nhiên, ba ngày sau, bệnh lở chân của ông ta hoàn toàn khỏi hẳn.
Trôi qua hơn mười năm như vậy, một hôm đạo sĩ Thiệu bỗng nói với các đệ tử: “Ta sắp trở về.”
Các đệ tử tưởng ông muốn quay về quê cũ, liền nói: “Tiên sinh đã mang phúc lành cho Khánh Dương, người dân nơi đây cũng chưa từng bạc đãi ngài, sao lại đột ngột nói phải trở về?”
Đạo sĩ không đáp.
Một ngày sau đó, đạo sĩ bảo các đệ tử kê ba tầng bàn chồng lên nhau, rồi ngồi lên trên. Lúc này, các đệ tử mới hiểu ý “trở về” mà thầy từng nói, liền vây quanh bàn. Đến tối, có người trèo lên bàn xem thử ông còn thở hay không, đạo sĩ vung tay đẩy người ấy xuống.
Đến nửa đêm, trên mái nhà mơ hồ vang lên tiếng sấm sét, tựa như tiếng binh khí va chạm, ngựa xe xung trận. Các đệ tử kinh hãi, đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Khi trời sáng, đứng dậy nhìn lại thì đạo sĩ Thiệu đã viên tịch, trở về một cõi trời nào đó.
Tú Uyên biên dịch
Theo secretchina
Ảnh minh họa: Internet
Xem thêm
Theo vandieuhay

