Căn bệnh kỳ lạ bệnh viện không chữa được, hóa ra lại liên quan đến nhân quả của chính bản thân
Ông Trương mắc một căn bệnh kỳ lạ, toàn thân luôn lạnh buốt, giữa tháng Sáu vẫn phải mặc áo bông dày.
Đây là một câu chuyện có thật, xảy ra vào đầu thập niên 1990.
Hai năm trước, ông Trương, một trưởng phòng của một cơ quan nào đó, mắc phải một căn bệnh kỳ lạ: toàn thân lúc nào cũng lạnh toát. Khi bệnh phát nặng, ông run cầm cập, đến giữa mùa hè tháng Sáu vẫn phải mặc áo bông dày. Kể từ khi mắc bệnh, sắc mặt ông xanh xao, toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực, đành phải xin nghỉ bệnh ở nhà.
Gần hai năm trời, ông Trương đi khắp các bệnh viện lớn trong tỉnh, tốn đến hàng chục nghìn tệ, nhưng không chẩn đoán được bệnh gì, cũng không biết chữa từ đâu.
Gần đây, một người họ hàng giới thiệu cho ông một vị đại sư dân gian khá nổi tiếng, được cho là có thần thông. Ban đầu, trưởng phòng Trương không tin, từ chối đi xem bệnh. Sau nhiều lần người thân khuyên nhủ, ông đành thử xem sao, coi như “ngựa chết chữa như ngựa sống”.
Hôm ấy, đại sư đến nhà. Trưởng phòng Trương nằm trên giường, tháng Năm mà răng vẫn va vào nhau lập cập. Đại sư trông không già, chừng hơn năm mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ.

Đại sư nhìn ông Trương một cái, ông Trương bỗng rùng mình, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khó hiểu. Đại sư cất lời:
“Âm linh mang oan khuất đừng sợ, ta đến để giải oan, không phải để hại ngươi, cứ yên tâm.”
Đại sư ngồi xuống, lặng yên một lúc rồi nói:
“Ai là anh chị em ruột của đồng chí Trương thì ở lại, tôi có lời muốn nói. Những người khác xin ra ngoài.”
Những người trong phòng lần lượt rời đi, chỉ còn lại ông Trương và người em gái khoảng 30 tuổi.
Đại sư nói: “Thật ra bệnh này không khó chữa, chỉ là còn tùy thái độ của đồng chí Trương mà thôi.”
Nghe nói bệnh có thể chữa được, em gái ông Trương mừng rỡ, vội hỏi cách chữa.
Đại sư nói tiếp: “Có một cô gái đã tìm đến. Cô ấy là em gái của vợ anh. Chuyện giữa hai người, chắc anh vẫn còn nhớ.”
Câu nói ấy khiến sắc mặt ông Trương lúc đỏ lúc tái, trông vô cùng khó coi.
Người em gái như chợt nhớ ra điều gì, nói:
“Ý đại sư nói là Linh Linh, em vợ của anh tôi phải không? Cô ấy chẳng phải đã chết đuối rồi sao? Sao lại tìm anh tôi? Oan có đầu, nợ có chủ, cô ấy tự rơi xuống nước, đâu thể trách người khác chứ?”
Đại sư nhẹ giọng đáp: “Cái chết của cô ấy có liên quan đến anh trai cô, hơn nữa là hại đến hai mạng người.”
Lời nói của đại sư càng lúc càng huyền bí, khiến người em gái nghe mà không hiểu ra sao.
Đại sư nói: “Ở đây không có người ngoài, tốt nhất hãy để chính đồng chí Trương nói ra, nếu không thì tôi làm sao chữa bệnh cho anh được?”
Lúc này, ông Trương cúi đầu, không nói lời nào. Một đoạn quá khứ dần hiện lên trong tâm trí ông.
Đó là vào một mùa xuân. Khi ấy, ông Trương đã kết hôn được hai năm. Trong hai năm đó, cha mẹ vợ lần lượt qua đời, trong nhà còn lại một cô em vợ 16 tuổi. Vợ ông chỉ có hai chị em, đành đón em gái về sống chung.
Một lần nọ, vợ ông có việc ra ngoài, không về nhà. Thấy em vợ tuy còn nhỏ nhưng đã phát triển đầy đặn, ông Trương nảy sinh tà niệm, dụ dỗ rồi cưỡng gian cô.
Sau đó, Linh Linh mang thai. Gặp chuyện như vậy, cô gái nhút nhát, không dám nói với chị, trong khi bụng ngày một lớn dần. Lúc ấy là đầu thập niên 1970, thời kỳ Cách mạng Văn hóa, nếu chuyện này bị người ngoài biết được thì mất mặt đến nhường nào, dù không chết cũng bị nước bọt người đời dìm chết.
Trong cơn tuyệt vọng, Linh Linh nghĩ quẩn rồi nhảy sông tự vẫn.
Thấy ông Trương vẫn không mở miệng, đại sư nói: “Bệnh này không thể chữa, vậy thì tôi xin phép đi.”
Người em gái thấy đại sư định rời đi, liền nói với anh trai: “Anh à, chúng ta là người một nhà, không có gì là không thể nói. Muốn khỏi bệnh thì anh cứ nói thật đi.”
Nhưng ông Trương vẫn im lặng. Người em gái đành khẩn cầu đại sư nói rõ. Đại sư tóm lược những gì mình “nhìn thấy”, rồi thở dài:
“Hại hai mạng người… Cơn lạnh run trong người anh chính là sự phản ánh nỗi khổ của cô gái ấy ở thế giới bên kia.”
Ông Trương không ngờ trên đời lại có người thần thông như vậy, liền tỏ thái độ rằng chỉ cần bệnh khỏi, ông sẽ làm theo lời đại sư.
Đại sư nói: “Được. Trong vòng bảy ngày, anh sẽ dần khỏi hẳn. Bảy ngày sau, tôi sẽ quay lại tụng kinh siêu độ cho âm linh.”
Rồi đại sư nhấn mạnh thêm: “Nếu không siêu độ âm linh cho tử tế, bệnh này không thể khỏi được.”
Quả nhiên, đến ngày thứ ba, chứng lạnh trong người ông Trương gần như biến mất. Sang ngày thứ tư, thứ năm, ông đã xuống giường đi lại, trông như người khỏe mạnh. Đến ngày thứ bảy, bệnh hoàn toàn không còn, chỉ là thân thể vẫn hơi yếu.
Đã hai năm rồi ông mới có cảm giác dễ chịu như vậy. Ông nhìn bầu trời bên ngoài, cảm thấy lòng khoan khoái, tinh thần thư thái.
Thế nhưng, sau bảy ngày, ông không đi mời đại sư. Trong lòng ông nảy sinh ý nghĩ:
Đã khỏi rồi, có lẽ là tự nhiên khỏi thôi, cần gì mời thần tiên nữa.
Đến ngày thứ chín, bệnh của ông đột ngột tái phát, lại còn nặng hơn trước. Ông run lẩy bẩy, răng cắn chặt, sắc mặt xám tro như người sắp chết.
Vợ ông hoảng hốt, vội thuê xe chạy hơn mấy chục dặm đi mời đại sư, nhưng đại sư đã ra ngoài từ sáng, nói rằng hai ngày nữa mới về.
Chưa đầy hai ngày sau, trưởng phòng Trương qua đời.
Sau này, tôi hỏi đại sư: “Vì sao ngài lại tránh đi?”
Đại sư đáp:
“Những người không giữ chữ tín, không có lương tâm như vậy, tôi không muốn chữa. Anh ta hại cô gái ấy, lại thêm đứa trẻ trong bụng, đó là hai mạng người, tội lớn đến mức nào! Tôi bắt anh ta nói ra sự thật trước mặt người thân là để thừa nhận tội lỗi. Nhưng anh ta không nhận, cũng không có chút lòng sám hối. Người như vậy, tôi còn tâm trí đâu mà giải oan cho nữa? Oan có đầu, nợ có chủ, đành để oan hồn tự đi tìm anh ta thôi.”
Tú Uyên biên dịch
Theo secretchina
Ảnh minh họa: Internet
Xem thêm
Theo vandieuhay

