Câu Chuyện Cuộc Đời

Bác tài xế bị huỷ chuyến xe liên tục và phận người mưu sinh

Bác tài xế bị huỷ chuyến xe liên tục và phận người mưu sinh

Trong những ngày gần đây, mạng xã hội lan truyền một bài viết ẩn danh kể về một người tài xế xe ôm công nghệ ngoài 60 tuổi. Ông chạy một chiếc Wave cũ, dáng người đã in rõ dấu vết của năm tháng mưu sinh.

New Project 4 5
Ông chạy một chiếc Wave cũ, dáng người đã in rõ dấu vết của năm tháng mưu sinh

Khi chuyến xe hiếm hoi không bị hủy, ông mừng rỡ nói với vị khách: “Hên quá con không hủy chuyến, nay chú bị hủy bốn – năm cuốc rồi.” Câu nói ấy không mang theo sự than vãn, càng không có oán trách. Nó chỉ đơn giản là một lời kể rất thật, rất nhẹ, như thể người nói đã quen với việc bị bỏ qua. Khi được hỏi vì sao lại bị hủy nhiều đến vậy, ông cười hiền: “Người ta thấy chú lớn tuổi, chạy xe số, nên họ hủy. Giờ khách thích xe tay ga hơn.”

Câu chuyện nhanh chóng được chia sẻ rộng rãi, thu hút hàng nghìn bình luận. Có người xót xa, có người phẫn nộ, có người chỉ lặng im đọc rồi khẽ thở dài. Nhưng điều khiến câu chuyện chạm đến nhiều người không nằm ở kịch tính hay bi thương, mà ở một sự thật rất đời: chỉ một lựa chọn nhỏ trên màn hình điện thoại cũng có thể ảnh hưởng trực tiếp đến bữa cơm, đến một ngày mưu sinh của người khác.

Nhìn từ một phía, thật khó để không cảm thông cho người tài xế. Một chiếc xe cũ, một người đã qua tuổi lao động sung sức, nhưng vẫn ngày ngày rong ruổi trên đường, chắt chiu từng cuốc xe để sống. Ông không xin tiền, không kể khổ, không mong sự thương hại. Ông chỉ mong được làm việc. 

Chính sự lặng lẽ ấy khiến nhiều người thấy nhói lòng, bởi trong guồng quay ngày càng chuộng hình thức và tiện nghi, có những con người đang dần bị đẩy ra phía sau mà không ai để ý.

Thế nhưng, nếu nhìn ở chiều ngược lại, cũng không thể phủ nhận rằng nhiều khách hàng không hẳn vô cảm. Họ bỏ tiền cho một dịch vụ, họ có quyền lựa chọn theo nhu cầu của mình: cần đi nhanh, cần xe mới, cần cảm giác an tâm. 

Ứng dụng không cấm việc hủy chuyến, và trong nhiều trường hợp, hành động ấy không xuất phát từ ác ý, mà chỉ là một quyết định quen tay, thiếu suy nghĩ về hệ quả phía sau. Không phải ai cũng kịp đặt mình vào vị trí của người tài xế đang chờ chuyến xe ấy để trang trải cuộc sống.

Chính ở khoảng giao nhau giữa hai cách nhìn đó, câu chuyện trở nên đáng suy ngẫm hơn. Nó không còn là câu chuyện đúng – sai đơn thuần, mà là câu chuyện về cách con người ứng xử với nhau trong những chi tiết rất nhỏ của đời sống hiện đại. Những chi tiết tưởng như không đáng kể, nhưng lại đủ để làm người khác buồn, hoặc đủ để họ ấm lòng.

Câu chuyện này gợi nhớ đến văn hóa ứng xử của ông bà ta ngày trước. Khi buôn bán không chỉ là trao đổi giá trị, mà còn là trao gửi cái tình. Vì thế mới có chuyện “một chục trứng là mười”, nhưng “một chục bắp” lại có thể là mười bốn, mười sáu trái. Không phải vì nhầm lẫn, mà vì người bán hiểu rằng bắp có giá trị thấp hơn, và cũng hiểu rằng thêm cho người khác một chút, mình không thiệt đi bao nhiêu, nhưng lòng thì nhẹ hơn, mối quan hệ thì ấm hơn.

Ngày nay, xã hội vận hành bằng ứng dụng, thuật toán và tốc độ. Mọi thứ được rút gọn thành những thao tác nhanh gọn, tiện lợi. Một cú bấm hủy chuyến chỉ mất vài giây, nhưng phía sau nó có thể là cả một buổi sáng chờ đợi, một quãng đường chạy vô ích, hay một bữa cơm phải tính toán lại. Những điều ấy không hiện lên trên màn hình, nên rất dễ bị quên.

New Project 42 3
Thực tế, công việc của tài xế công nghệ, shipper hay những người lao động đường phố luôn tiềm ẩn nhiều áp lực vô hình.

Thực tế, công việc của tài xế công nghệ, shipper hay những người lao động đường phố luôn tiềm ẩn nhiều áp lực vô hình. Ngoài thời tiết khắc nghiệt, thời gian gấp gáp, họ còn đối mặt với rủi ro tai nạn, những đơn hàng nặng nhọc, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Có những câu chuyện ít ai kể: chở khách say rượu bị ói mửa, gặp những cuốc xe không an toàn, hay chạy cả ngày chỉ mong đủ tiền ăn tối. Họ không kêu ca, bởi kêu ca cũng không làm cuộc sống dễ hơn.

Vì thế, câu chuyện của người tài xế Wave cũ không chỉ là câu chuyện của riêng ông. Nó là một lát cắt rất thật của hàng triệu phận người đang mưu sinh giữa phố thị – những con người không cần được thương hại, chỉ mong được nhìn nhận bằng sự công bằng và tử tế.

Ở phần cuối của mọi tranh luận, có lẽ điều cần giữ lại không phải là sự phán xét gay gắt, mà là thiện ý. Mỗi người đều có quyền lựa chọn, nhưng cách lựa chọn ấy hoàn toàn có thể đi kèm với sự tinh tế. Không phải ai cũng đủ điều kiện để cho đi nhiều, nhưng ai cũng có thể bớt đi một chút vô tâm.

Trong cái rủi có cái may, câu chuyện của người tài xế cuối cùng nhận được sự quan tâm và giúp đỡ từ cộng đồng, thậm chí có người đứng ra hỗ trợ ông mua xe mới. Đó là một cái kết đẹp. Nhưng không phải lúc nào cuộc đời cũng ưu ái như vậy. Điều đáng suy ngẫm hơn cả vẫn là cách chúng ta đối xử với nhau trước khi cần đến phép màu.

Theo góc nhìn của Phật pháp, mỗi cuộc gặp gỡ đều là một chữ Duyên. Hiểu được điều đó, con người sẽ biết chậm lại, mềm lòng hơn, và trân quý nhau hơn trong từng lựa chọn nhỏ. Bởi có những người ta chỉ lướt qua một lần trong đời, nhưng cách ta đối xử với họ có thể theo họ rất lâu.

Tiền có thể mua được tiện nghi, hình thức có thể tạo ấn tượng ban đầu, nhưng chỉ có nhân cách và sự tử tế mới khiến lòng người ở lại lâu dài.

Và trong một thế giới nhiều xô bồ như hôm nay, chỉ cần sống đàng hoàng, lương thiện thôi – cũng đã là một điều rất khó, và rất đáng quý rồi.

 Tiểu Hoa 

New Project 3 7

 

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi