Câu Chuyện Cuộc ĐờiĐời Sống

Người an yên là người tìm thấy niềm vui trong khổ ải

Người an yên là người tìm thấy niềm vui trong khổ ải
Người an yên là người tìm thấy niềm vui trong khổ ải

Không ai bước qua đời này mà không mang theo một dạng khổ nào đó. Chỉ là khổ của mỗi người có hình thù khác nhau. Có người khổ vì thiếu thốn, có người khổ vì mất mát, có người khổ vì áp lực, cô đơn, hay những điều không thể nói thành lời. Nhưng tựu trung, chẳng có ai là ngoại lệ.

Chúng ta thường nhìn sang cuộc đời người khác và nghĩ rằng họ hạnh phúc hơn mình. Ta thấy nụ cười của họ, thấy những thành tựu họ đạt được, thấy bề mặt yên ổn mà họ đang sống. Nhưng ta quên mất rằng, mỗi người đều có một gánh nặng vô hình đang âm thầm mang vác. Chỉ là những gánh nặng ấy không phơi bày trước mắt người ngoài.

Suốt một thời gian dài, rất nhiều người, có lẽ cả tôi đã đi tìm một thứ gọi là hạnh phúc. Và ta thường định nghĩa hạnh phúc như một cuộc đời không có vấn đề: không lo toan, không mệt mỏi, không tổn thương. Một cuộc đời bằng phẳng, trơn tru, không gập ghềnh. Thế nên, ta dành rất nhiều năng lượng để né tránh khổ đau, để chạy trốn những điều làm mình nặng lòng.

Nhưng trớ trêu thay, càng cố trốn khổ, ta lại càng kiệt sức. Bởi một cuộc đời không có vấn đề, vốn dĩ là điều không tưởng. Sống là va chạm. Sống là đối diện. Và sống, tự thân nó, đã bao hàm khổ.

Rồi có lúc ta chợt nhận ra: hạnh phúc thật sự không nằm ở việc trốn tránh cái khổ. Hạnh phúc là khi ta tìm được một điều gì đó đủ quan trọng, đủ ý nghĩa, một điều khiến ta sẵn lòng chấp nhận vất vả, chấp nhận tổn hao, chấp nhận đi cùng khổ đau mà không thấy oán hận.

Có người mưu sinh giữa những ngày dài lo toan cơm áo, có người mang trong lòng nỗi trăn trở của tuổi trẻ chưa tìm ra hướng đi, có người bước vào trung niên với những trách nhiệm chồng chất, cũng có người ở tuổi xế chiều vẫn lặng lẽ đối diện với cô đơn và những điều dang dở. Mỗi người đứng ở một đoạn khác nhau của cuộc đời, gánh trên vai những nỗi niềm không giống nhau; nhưng tựu trung, ai cũng đang nỗ lực sống tiếp theo cách tốt nhất mà mình có thể.

Có những vất vả không thể nói ra, có những mệt mỏi chỉ dám giữ trong lòng. Nhưng chính trong những ngày tưởng như nặng nề ấy, con người vẫn âm thầm tìm cho mình một lý do để bước tiếp: một người để thương, một điều để tin, một hy vọng nhỏ nhoi để níu giữ. Và đôi khi, chỉ cần như thế thôi, cái khổ cũng không còn quá sức chịu đựng.

Hóa ra, chúng ta không thể chọn một cuộc đời không có nỗi buồn. Nhưng chúng ta có thể chọn điều gì xứng đáng để ta buồn. Chúng ta không thể chọn một cuộc đời không có gánh nặng. Nhưng chúng ta có thể chọn gánh nặng nào ta sẵn lòng mang.

f73ad54f6320805db064e9341a15461a

Trong Phật giáo có nói về “khổ” như một sự thật căn bản của đời sống. Không phải để bi quan, mà để con người thôi phủ nhận thực tại. Bởi khi ta hiểu khổ là điều tất yếu, ta không còn hoảng loạn trước nó. Và khi không còn hoảng loạn, ta mới có thể nhìn thấy đâu là điều đáng trân trọng, đâu là điều tốt đẹp cần giữ lại, và đâu là thứ nên buông bỏ.

Chính vì có khổ, ta mới nhận ra niềm vui khi đến là đẹp đẽ đến nhường nào. Chính vì từng đau, ta mới hiểu giá trị của bình yên. Chính vì từng mất mát, ta mới học được cách yêu thương sâu hơn, thật hơn.

Nên suy cho cùng, người thực sự an yên không phải là người chưa từng trải qua khổ ải. Mà là người, sau tất cả những gập ghềnh, vẫn có thể tìm thấy một niềm vui nhỏ bé, một ý nghĩa lặng thầm, ngay trong chính những khổ ải ấy.

Và đó có lẽ là sự an yên bền vững nhất mà một con người có thể chạm tới.

Tú Uyên biên tập
Nguồn: Internet

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi