Câu Chuyện Cuộc Đời

Hoà thượng 35 tuổi hoàn tục cưới vợ, 65 tuổi làm trụ trì, 75 tuổi thành tăng quét sân

Hoà thượng 35 tuổi hoàn tục cưới vợ, 65 tuổi làm trụ trì, 75 tuổi thành tăng quét sân

Nhân sinh, suy cho cùng, giống như một cuộc tu hành. Bất kỳ sự ngộ ra nào mà con người có được sau khi đánh mất một điều gì đó, đều đáng trân trọng hơn chính nỗi mất mát ấy rất nhiều.

Trên đời này vốn không có ngọn núi nào là không thể vượt qua. Chỉ cần trong hành trình làm người, ta đã từng nỗ lực, từng theo đuổi bằng cả tấm lòng, thì kết quả cuối cùng thật ra không còn quan trọng đến vậy.

Cuộc đời mỗi người đều phải đi qua gập ghềnh và va vấp, đi qua khổ đau và viên mãn. Nhân sinh chính là như thế – một cuộc tu hành vừa nghiệt ngã, vừa bao dung.

Gần đây, trên mạng lan truyền câu chuyện về một vị hòa thượng khiến rất nhiều người lặng đi suy ngẫm:

35 tuổi hoàn tục cưới vợ, 65 tuổi làm trụ trì, 75 tuổi trở thành một tăng nhân quét sân. Ba lần thăng trầm ấy, tưởng như nghịch lý, lại thức tỉnh vô số người về ý nghĩa thực sự của đời sống.

Cưới con gái địa chủ chỉ để bảo vệ một kiếp người

New Project 45 2
Cưới con gái địa chủ chỉ để bảo vệ một kiếp người

Ở Trung Quốc, có một vị hòa thượng từ nhỏ đã bị bỏ rơi, trở thành trẻ mồ côi. Ông được một ngôi chùa cũ nát cưu mang và lớn lên trong tiếng mõ, lời kinh. Nhưng rồi thời cuộc biến động. 

Vào thời Đại Cách Mạng Văn Hoá, chùa bị thiêu rụi, tăng chúng bị ép hoàn tục, mỗi người một ngả. Ông bị điều đến một vùng quê hẻo lánh. Dân làng biết ông từng là hòa thượng nên dành cho ông sự kính trọng đặc biệt, thường mang đến thức ăn và vật dụng sinh hoạt để giúp đỡ.

Thời điểm ấy, địa chủ và phú nông bị đàn áp. Con gái một nhà địa chủ trong làng bị kỳ thị, thường xuyên chịu cảnh bắt nạt, cô lập. Mang trong lòng từ bi, ông nhiều lần đến thăm hỏi gia đình ấy.

Ông nói rõ thân thế của mình: vốn là hòa thượng, nếu có cơ hội, nhất định sẽ quay về cửa Phật. Cũng bởi thân phận ấy khiến dân làng nể trọng, ông nảy ra một ý nghĩ: cưới cô gái địa chủ làm vợ, chỉ để bảo vệ cô khỏi những tổn thương của thế gian.

Năm 35 tuổi, ông cưới người phụ nữ ấy –  không phải vì tình ái, mà vì lòng từ. Cuộc hôn nhân ấy đã lặng lẽ đổi thay vận mệnh cả đời của cô.

Ngôi chùa bị đốt cháy không khiến ông oán thán số phận. Ông chọn mang theo lòng thiện lương mà sống giữa đời. Bởi buồn phiền có trọng lượng, nó khiến cuộc sống trở nên nặng nề; còn thiện lương lại khiến linh hồn con người có sắc màu.

Thời gian cũng là một hình thức tu hành

Dù đã cưới vợ, vị hòa thượng vẫn giữ lễ nghĩa trọn vẹn, kính trọng người phụ nữ ấy như thượng khách, chưa từng vượt qua giới hạn. Ông lo nghĩ cho tương lai của cô, sợ rằng khi tuổi già, cô sẽ không nơi nương tựa, nên nhận nuôi hai đứa trẻ mồ côi.

Hai đứa trẻ lớn lên trong sự dạy dỗ đầy từ ái và kỷ cương. Chúng chăm chỉ học hành, một lòng hướng thiện. Khi trưởng thành, biết được thân thế thật sự của cha mẹ nuôi, lòng chúng tràn đầy biết ơn.

Nhiều năm sau, chính sách thay đổi. Vị hòa thượng cuối cùng cũng có thể trở lại đời sống tu hành, tiếp tục thắp hương niệm Phật.

Ông thành kính nói với người phụ nữ:

“Bây giờ xã hội đã không còn kỳ thị cô nữa. Cô có thể chọn người mình yêu mà đi tiếp cuộc đời. Các con đã lớn, sau này sẽ hiếu thuận với cô. Còn tôi, đã đến lúc quay về trùng tu ngôi chùa của tuổi thơ.”

Người phụ nữ nghe xong, không níu kéo, không oán trách. Cô lặng lẽ giúp ông thu dọn hành lý, chuẩn bị lương khô đầy đủ, rồi đứng nhìn ông rời khỏi làng trong yên lặng.

Phần lớn cuộc đời, ông sống nơi thôn dã. Cuộc đời một con người, rốt cuộc chính là một cuộc tu hành. Những gì ta trải qua đều là mảnh ghép không thể thiếu, và người đạo diễn duy nhất chính là bản thân mình. Chỉ cần quay về nơi nội tâm cảm thấy vững vàng nhất, thì con đường nhân sinh sẽ không sai lạc.

Nỗ lực xây chùa, cuối cùng trở thành tăng quét sân

New Project 48 1
Nỗ lực xây chùa, cuối cùng trở thành tăng quét sân

Ông lại khoác lên mình áo nạp, trở về cố hương thời thơ ấu. Ông đi khắp các huyện lân cận, dựa vào hóa duyên để gom góp từng chút kinh phí. Nhiều năm bền bỉ không ngơi nghỉ, cuối cùng, trên nền chùa cũ, một ngôi chùa mới được dựng lên.

Năm 65 tuổi, ông có chùa của riêng mình và trở thành trụ trì.

Nhưng đời vốn vô thường. Khi thành phố mở rộng, khu vực này được quy hoạch thành di sản văn hóa thế giới. Ngôi chùa do ông một tay gây dựng được giao cho một nhóm hòa thượng từ nơi khác tiếp quản. Thành quả cả đời bỗng chốc không còn thuộc về ông.

Ông lặng lẽ tuân theo sắp đặt.

Năm 75 tuổi, ông trở thành một tăng nhân quét sân trong chính ngôi chùa mình từng xây dựng. Người phụ nữ năm xưa, suốt đời không tái giá, sống thanh sạch, và ra đi cũng trong thanh sạch. Trước lúc lâm chung, bà nghẹn ngào nói:

“Cả đời này tôi, ngoài cha mẹ, chỉ nợ ông rất nhiều. Ông bảo vệ tôi trọn đời, mà tôi lại chẳng có gì báo đáp.”

Vị hòa thượng buông xả mọi duyên nợ, 96 tuổi viên tịch. Suốt một đời, ông giữ trọn tấm lòng thiện lương ban đầu.

Tâm nghĩ thế nào, hành động sẽ đi theo hướng ấy. Dù thân phận có thấp, lòng vẫn có thể giữ cao. Học cách tiếp nhận, tâm mới có thể rộng mở.

Câu chuyện về vị hòa thượng khiến chúng ta lặng lẽ ngộ ra: bản chất của những điều ta nỗ lực theo đuổi trong đời không phải để có được thứ không thể có, cũng không phải để giành lại những gì đã mất, mà là để học cách đối diện với những bất như ý của cuộc đời.

Có rất nhiều việc, dù đã cố gắng hết sức, ta vẫn không thể thay đổi. Khi ấy, chi bằng học cách chấp nhận. Đó không phải là buông xuôi, mà là sự trưởng thành thẳm sâu trong nội tâm.

Mọi thứ trên thế gian được – mất, tốt – xấu mà ta trải qua, đều là dấu mốc của sự trưởng thành nhân sinh.

Xin hãy luôn ghi nhớ: trên hành trình ấy, điều quan trọng nhất là giữ cho mình một tấm lòng thiện lương.

Tiểu Hoa biên dịch

Theo: secretchina

New Project 46 2

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi