Câu Chuyện Cuộc ĐờiĐời Sống

36 giờ đối mặt với sinh – tử: Vợ chồng ông cụ sống sót thần kỳ

36 giờ đối mặt với sinh - tử: Vợ chồng ông cụ sống sót thần kỳ
36 giờ đối mặt với sinh – tử: Vợ chồng ông cụ sống sót thần kỳ

Giữa những khó khăn tưởng như không lối thoát đó, “tình làng nghĩa xóm” trở thành điểm tựa vững vàng nhất. Người giúp người không toan tính. Người lạ thành người thân chỉ sau một cái chìa tay đúng lúc. 

Dù xã hội ngoài kia có đôi khi nghiệt ngã, có đôi khi khiến lòng người chai sạn, nhưng chỉ cần còn một chút “hơi ấm” của sự tử tế, thế giới này vẫn còn hy vọng.

Sau mấy ngày lũ dữ, làng quê yên bình của xã Hòa Thịnh, tỉnh Đắk Lắk (vùng đất vốn thuộc huyện Tây Hòa, Phú Yên cũ) cuối cùng cũng nhô lên khỏi mặt nước. 

Xóm mới, thôn Mỹ Trung vẫn còn ngổn ngang. Nhiều ngôi nhà chỉ còn trơ khung, và giữa những mái ngói nghiêng ngả ấy là câu chuyện của vợ chồng bà Nguyễn Thị Kim Quý.

Khi gặp con gái vừa từ xa trở về, bà Quý ôm chầm lấy, bật khóc như một đứa trẻ. Nước mắt lăn dài, chầm chậm, như thể từng giọt mang theo cả nỗi sợ hãi và những khoảnh khắc cận kề cái chết mà bà chưa thể nguôi ngoai.

36 gio ngam minh trong lu o hoa thinh vo chong toi song sot nho phep mau 4 800 6957.jpg

Bà kể, chiều 19-11, chỉ trong ba tiếng đồng hồ, nước từ cánh đồng ập vào, dâng cao đến mức không kịp trở tay. Đồ đạc chưa kịp kê, nước đã tràn ngang ngực. Hai vợ chồng già chỉ kịp chạy sang nhà người em bên cạnh để tìm đường sống.

“Mở cửa ra chỉ thấy nước cuồn cuộn, ngập khỏi đầu. Chúng tôi xác định phải cố thủ trong nhà”, bà nói, giọng vẫn còn run mỗi khi nhớ lại.

Điện thoại hết pin. Sóng mất hoàn toàn. Tiếng kêu cứu bị nuốt chửng trong tiếng nước réo gào. Chiếc phản gỗ bị đánh tách làm ba, nổi lềnh bềnh. Chiếc bàn kê trên phản trượt khỏi vị trí. Cuối cùng, hai vợ chồng chỉ còn cách… ngâm mình giữa căn nhà của chính mình.

“Ba tấm phản nổi lên, tôi ôm lấy để đầu không chìm xuống”, bà nghẹn lại.

Trong dòng nước lạnh cắt da, ông Nguyễn Văn Phúc – chồng bà Quý – phát hiện một sợi dây điện còn sót lại trong chiếc thùng xốp. Ông bấu víu lấy nó như bấu víu vào sự sống. Ông vật lộn rồi leo được lên bàn thờ cao hơn mặt nước chưa đến 30 cm. Từ đó, ông thả sợi dây xuống để vợ quàng qua tấm phản gỗ, giữ cho bà nổi lên.

Screenshot 2025 11 26 091644

Hai ngày ròng, người đàn ông 72 tuổi ấy nắm chặt sợi dây điện đến tê cứng cả tay. Có lúc ông kiệt sức đến mức lịm đi, tưởng mình đang mơ thấy nước đã cạn. Nhưng tỉnh lại, trước mắt ông vẫn là biển nước lạnh lẽo.

Bà Quý cũng có lúc buông lỏng vì mệt đến lả người. “Uống nước lũ mấy lần, khan cả cổ”, bà nói.

Nhưng rồi họ vẫn bám lấy nhau. Người trên bàn thờ, người dưới nước. Họ đếm thời gian bằng ánh sáng len qua mái ngói. Ngày một, rồi ngày hai, mỗi phút trôi qua dài như cả mùa đông.

Sau 36 giờ, dòng nước dữ bắt đầu rút dần. Khi mép cửa sổ hiện lên khỏi mặt nước, ông Phúc biết mình có hy vọng. Ông buộc một chiếc ghế vào thanh cửa, kéo vợ lên. Hai vợ chồng ngồi trên đó đến tận chiều, khi nước đã đủ rút để họ chạm lại mặt đất.

Screenshot 2025 11 26 091108

“Mấy chục năm sống ở Hòa Thịnh, chưa bao giờ chúng tôi thấy trận lũ nào khủng khiếp như vậy. Nghĩ lại mà rùng mình. Vợ chồng tôi sống được… chắc nhờ phép màu”, ông run giọng kể.

Ngày 22-11, từng đoàn xe cứu trợ từ mọi miền đổ về, mang theo áo quần, thức ăn, những cái ôm, những bàn tay nắm lấy bàn tay. Trong vô vàn mất mát, người dân Hòa Thịnh tìm thấy một chút ấm áp.

Tú Uyên biên tập

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi