Câu Chuyện Cuộc ĐờiĐời Sống

Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao con người lại dễ dàng bỏ qua hiện tại, mà chỉ mải miết nhớ về quá khứ và lo lắng cho tương lai? 

Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao con người lại dễ dàng bỏ qua hiện tại, mà chỉ mải miết nhớ về quá khứ và lo lắng cho tương lai? 
Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao con người lại dễ dàng bỏ qua hiện tại, mà chỉ mải miết nhớ về quá khứ và lo lắng cho tương lai? 

Dường như, tâm trí chúng ta luôn vướng giữa hai đầu sợi dây, một đầu kéo về những gì đã qua, một đầu kéo tới những điều chưa đến; và giữa hai lực ấy, thực tại lại trở nên mong manh hơn và dễ bị quên lãng.

Quá khứ dù là hạnh phúc hay đau thương, đều có sức níu giữ mạnh mẽ. Những kỷ niệm đẹp khiến ta muốn sống mãi trong đó, còn những sai lầm lại khiến ta day dứt, muốn được quay lại để làm khác đi. Cả hai đều khiến ta dao động. Khi vui, ta nhớ để tận hưởng; khi buồn, ta nhớ để tiếc nuối. Và chính những dao động ấy, dù đẹp hay xấu đều trói buộc ta, khiến lòng ta chẳng thể bình yên.

Người ta vẫn nói “buông bỏ” như một lời khuyên quen thuộc, nhưng thật ra buông bỏ không có nghĩa là quên đi. Buông bỏ là thôi không để tâm mình dao động bởi những điều đã qua. Đó chính là khi một ký ức trở lại mà lòng ta không còn xao động, khi một vết thương cũ gợi lại mà ta có thể mỉm cười nhẹ nhàng, thì đó mới là lúc ta thật sự đã buông bỏ.

Tương lai cũng vậy. Nó là miền đất của những ước mơ, của niềm tin, của những “muốn” và “mong.” Ta mong người thân khỏe mạnh, mong con cái thành đạt, mong bản thân được an yên. Chính những mong cầu ấy khiến ta quên mất rằng, mọi điều tốt đẹp trong tương lai đều bắt nguồn từ thực tại.

Thực tại là mảnh đất gieo nhân, tương lai chỉ là mùa gặt. Nhưng nhiều khi, ta chỉ biết nhìn về mùa gặt, mà quên chăm chút cho hạt giống trong tay.

Con người khổ là bởi động tâm. Động vì quá khứ, động vì tương lai, động vì mong muốn, động vì sợ hãi. Còn khi tâm không động, ta sẽ thấy đời bình yên biết bao. Không phải vì đời bỗng trở nên khác, mà là vì lòng ta đã thôi gợn sóng trước những biến động của đời.

Khi ấy, ta có thể nhẹ nhàng mà nói rằng: “Việc của ta là mỉm cười, còn lại cứ để trời xanh an bài.”

c3114d4f7aca1c27ba4d02c639719813

Một nụ cười không vì đạt được, cũng không vì mất đi mà chỉ là mỉm cười vì biết rằng, mình đã làm hết sức. “Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên”, ta làm phần của mình, phần còn lại để cho trời đất định đoạt.

Bởi nếu đã là điều không thể thay đổi, thì dẫu có vùng vẫy cũng chỉ khiến lòng thêm mệt mỏi. Còn nếu điều ấy có thể thay đổi, thì thay vì lo lắng, ta cứ làm hết sức ở hiện tại, rồi để tự nhiên vận hành theo lẽ của nó.

Khi hiểu được điều này, ta sẽ thấy rằng cuộc đời vốn chẳng cần phải cố kiểm soát quá nhiều. Quá khứ, hãy để nó ngủ yên. Tương lai, cứ để nó đến như một món quà. Chỉ có hiện tại, khoảnh khắc này mới là nơi ta thật sự được sống.

Và khi ấy, giữa bao dòng người xuôi ngược, giữa bao ồn ào của thế gian, ta có thể mỉm cười mà bước đi, thản nhiên như mây trời, nhẹ nhõm như gió thoảng…
Bởi cuối cùng, buông bỏ không phải là mất đi điều gì, mà là trở về với chính mình: an nhiên, tĩnh lặng, và tự do.

Tú Uyên biên tập

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi