Dẫu nghìn năm trôi, đạo hiếu vẫn còn nguyên vẹn
Từ ngàn xưa, chữ “hiếu” đã được xem là gốc của đạo làm người. Người có hiếu thì dù nghèo vẫn được người đời kính trọng, bởi hiếu không nằm ở của cải, mà ở tấm lòng chân thành của con đối với cha mẹ. Xã hội có thể đổi thay, con người có thể bận rộn hơn, nhưng đạo hiếu – sợi chỉ đỏ nối dài qua bao thế hệ – vẫn là giá trị không bao giờ phai nhạt. Bởi vậy, người xưa có câu: “Bách thiện hiếu vi tiên.” Trăm điều thiện, hiếu đứng đầu.
Trong bộ sách Nhị Thập Tứ Hiếu – tác phẩm ghi lại những tấm gương hiếu thảo tiêu biểu trong lịch sử Trung Hoa – có kể chuyện Tử Lộ (Trọng Do), người ở ấp Biện, nước Lỗ, sinh vào đời Xuân Thu, là học trò của Khổng Tử.
Ông thờ cha mẹ rất có hiếu. Nhà nghèo, thường phải đội gạo đường xa hàng trăm dặm về nuôi cha mẹ. Không có tiền mua thức ăn, ông tìm các thứ rau dại về nấu canh dâng lên cha mẹ dùng tạm.
Sau khi cha mẹ mất, ông sang nước Sở, được vua Sở trọng dụng, phong tước cao sang, cấp nhiều bổng lộc. Ấy vậy mà ông lại than phiền rằng không còn cha mẹ để được phụng dưỡng, để ngày ngày đội gạo, bữa bữa nấu canh rau. Khổng Tử thường khen Tử Lộ là người hiếu đễ và cẩn trọng trong từng hành vi.
Câu chuyện ấy đã trôi qua hơn hai nghìn năm, nhưng tinh thần hiếu đạo vẫn còn nguyên giá trị. Ở thời đại hôm nay, giữa phố thị ồn ào và nhịp sống gấp gáp, hiếu thảo dường như đã trở thành điều giản dị mà khó thực hành. Thế nhưng, vẫn có những tấm lòng nhỏ bé đang lặng lẽ gìn giữ ngọn lửa hiếu trong từng việc làm bình dị hằng ngày.

Theo trang “Chuyện Mưu Sinh”, ở xã Bà Điểm, huyện Hóc Môn, có một cậu bé tên Đạt, học sinh lớp 8, đã suốt sáu năm liền âm thầm nhặt ve chai trong đêm để phụ giúp mẹ mưu sinh.
Giữa lúc bạn bè cùng trang lứa đang say giấc nồng trong chăn ấm hay nằm lướt điện thoại sau một ngày dài, thì ở Bà Điểm – Hóc Môn, có một cậu bé nhỏ gầy vẫn đang lặng lẽ đạp xe giữa đêm khuya. Cậu bé ấy tên là Đạt, hiện là học sinh lớp 8 của một trường trong xã.
Từ 9 giờ tối, khi nhiều ngôi nhà trong xóm đã tắt đèn, Đạt bắt đầu “ca làm việc” của mình: lọ mọ đi khắp các con đường, ghé từng thùng rác trước nhà dân để nhặt ve chai, lon nước, chai nhựa… Gom góp từng chút một. Khi hai bao ve chai lớn chất đầy phía sau chiếc xe đạp cũ kỹ, cậu mới trở về – thường là gần nửa đêm.
Điều khiến nhiều người vừa xót xa vừa cảm phục là Đạt đã làm công việc này hơn sáu năm, tức từ khi mới học tiểu học, em đã biết rong ruổi khắp xóm để phụ giúp mẹ.

Từ Tử Lộ của hơn hai nghìn năm trước đến cậu bé Đạt hôm nay, khoảng cách thời gian dẫu xa, hoàn cảnh dẫu khác, nhưng lòng hiếu thảo vẫn là điểm giao hòa giữa hai tấm lòng – giản dị, chân thành và cảm động. Nếu Tử Lộ ngày xưa đội gạo đường xa để nuôi cha mẹ, thì Đạt hôm nay cũng đang đội trên vai mình gánh nặng yêu thương, âm thầm đạp xe giữa đêm chỉ mong mẹ bớt nhọc nhằn.
Có lẽ, hiếu không chỉ là cúng dường khi cha mẹ đã mất, mà là biết quan tâm, đỡ đần, chia sẻ khi cha mẹ còn ở bên ta. Dù trong thời nào, người con có hiếu vẫn luôn tỏa sáng như một vì sao nhỏ, soi sáng con đường đạo nghĩa giữa đời thường.
Hiếu thảo không cần là những việc lớn lao, mà là từng việc nhỏ chứa chan lòng biết ơn. Một chén cơm, một bát canh rau, hay những đêm đạp xe mưu sinh đều là minh chứng cho lòng hiếu thảo của con đối với cha mẹ. Xã hội càng hiện đại, chữ “hiếu” càng cần được gìn giữ – như gốc rễ để con người không quên cội nguồn, không lạc mất nhân tâm.
Bởi lẽ, khi trong mỗi gia đình có hiếu thảo, thì ngoài xã hội mới có nhân nghĩa. Và chỉ khi con người còn biết hiếu, đạo làm người mới thật sự được trọn vẹn.
Khai Tâm biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay