Tha thứ – cánh cửa mở ra sự bình yên
Có những vết thương không nằm trên da thịt, mà nằm sâu trong tim. Chúng ta có thể sống tiếp, có thể mỉm cười, nhưng chỉ cần một ký ức thoáng qua, mọi nỗi đau năm nào lại ùa về, như chưa từng phai. Oán hận là thứ tưởng như để trả lại công bằng, nhưng thật ra chỉ khiến tâm ta thêm nặng nề. Nó bào mòn niềm tin, giam cầm bình yên, và lặng lẽ biến ta thành người sống trong quá khứ.
Người xưa nói, “cái khổ lớn nhất của con người là ôm mãi những gì lẽ ra nên buông.” Buông bỏ không phải là yếu đuối, mà là khi ta đủ mạnh để không cho nỗi hận chi phối đời mình nữa. Vì thế, tha thứ không phải là sự ban ơn cho người khác mà là hành trình ta tự mở khóa trái tim mình, để bước ra khỏi ngục tù của khổ đau.
Vào buổi chiều cuối thu, gió se sắt thổi qua những ngôi mộ cũ. Trên con đường làng nhỏ, một vị Thiền sư cùng đồ đệ đi ngang qua một túp lều xiêu vẹo nơi ven nghĩa trang.
Hình ảnh minh hoạ
Trong lều, một ông lão đang nằm thoi thóp trên chiếc giường tre mục nát. Ánh hoàng hôn rọi vào khuôn mặt hốc hác, chỉ còn lại đôi mắt đầy cay đắng.
Người đệ tử khẽ hỏi:
– Thưa thầy, ông ấy là ai vậy?
Thiền sư lặng nhìn rồi bước tới, nhẹ giọng hỏi ông lão:
– Trong lòng ông, còn điều gì chưa buông được chăng?
Ông lão mở mắt, hơi thở yếu ớt nhưng giọng vẫn chất chứa uất hận:
– Ta bị oan sai giam suốt 9 năm lúc ta mới có 23 tuổi, cuộc đời đã cướp đi của ta tất cả, của cải, tiền tài và danh vọng.
Thiền Sư chỉ mỉm cười lại hỏi
– Vậy sao khi được thả ra thì sao?
Ông lão nói giọng tức giận
– Ta sống trong hận thù suốt 41 năm, ngày nào ta cũng nguyền rủa những kẻ hãm hại mình. Mỗi lần nghĩ đến điều đó lòng ta như lửa đốt.
– Ta thề sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ hãm hại mình. Bốn mươi mốt năm qua, ngày nào ta cũng sống trong căm giận.
Thiền sư mỉm cười hiền hậu, nói khẽ:
– Hóa ra họ chỉ giam ông chín năm, còn ông lại tự giam mình thêm ba mươi hai năm nữa.
Ông lão ngẩn người, rồi nói tiếp
– Thưa thầy, người làm sai rõ ràng là họ. Không lẽ không được hận sao?
Hình ảnh minh hoạ
Thiền sư nhìn cậu, chậm rãi đáp:
– Ông có thể giận, nhưng đừng để giận trở thành xiềng xích. Kẻ sai trái sẽ nhận quả báo của họ.
Nhưng nếu ông để hận thù điều khiển, thì người bị giam cầm không chỉ có họ mà chính là bản thân của ông.
Nước mắt ông lão chảy dài. Ông thều thào nói:
– Giá như ta hiểu được điều này sớm hơn…
Thiền sư đặt tay lên ngực ông, nói nhẹ như gió:
– Không bao giờ là quá muộn để tha thứ. Khi buông xuống, tâm ông mới thật sự được tự do.
Tại sao tha thứ lại có thể cứu rỗi chính mình?
Bởi khi ta tha thứ, ta trả lại tự do cho tâm hồn mình. Nỗi hận giống như một thứ độc tố tinh thần, lặng lẽ gặm nhấm niềm vui sống. Nó khiến ta căng thẳng, dễ nổi nóng, mất ngủ, lo âu. Tha thứ, vì thế, không chỉ là hành vi đạo đức mà còn là một phương pháp chữa lành sinh học.
Tha thứ, vì vậy, không phải là sự yếu đuối, mà là dũng khí lớn nhất của một con người.
Từ ngàn xưa, ông bà ta thường dạy, “lấy đức báo oán, ấy là nhân, lấy oán báo oán, oán thù chồng chất mãi.” Người biết lấy đức mà đối đãi với oán, là người đã vượt qua vòng xoáy của đúng sai, hơn thua, được và mất.
Tha thứ, vì thế, là biểu hiện của trí tuệ và lòng nhân. Nó không làm ta nhỏ đi, mà khiến tâm hồn được mở rộng như bầu trời bao dung cả mây đen, nhưng vẫn giữ ánh sáng trong trẻo của mình.
Theo triết lý nhà Phật, mọi chuyện xảy đến với ta đều không phải ngẫu nhiên. Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi biến cố đều được an bài một cách tinh tế bởi các đấng Thần Linh để ta trả những món nợ từ tiền kiếp, mà bước tiếp về một kiếp sống tốt đẹp hơn.
Hôm nay ta thấy ai đó đối xử không tốt với mình, nhưng có bao giờ ta nghĩ rằng, ở một kiếp sống khác, ta từng làm tổn thương họ như vậy chăng? Con người chỉ nhìn thấy những gì xảy ra trong kiếp này, nên dễ sinh tâm oán hận. Nếu ta có thể hiểu sâu sắc điều này có lẽ ta còn phải cảm ơn họ đã giúp ta có thể trả được món nợ nghiệp này. Nhưng chúng ta rất khó làm được điều này.
Hơn nữa người có tâm oán hận khi mất đi linh hồn cũng không thể nhập vào sáu nẻo luân hồi, mãi lang thang trong khổ đau. Vì thế, tha thứ không phải vì người khác, mà là để cứu rỗi chính mình.
Người còn oán hận thì khó sinh lòng lương thiện. Mà thiện chính là cái gốc sinh ra đức, đức có thể sinh ta tài vật, phúc thọ…Khi ta mang tâm hận thì khác chi tự chặt đứt con đường vận mệnh của chính mình.
Có khi, người ta chẳng hề biết rằng ta đã tha thứ cho họ.Họ vẫn sống cuộc đời của họ, chẳng mảy may nhận ra. Nhưng điều kỳ diệu là mỗi lần ta tha thứ, một phần trong tâm hồn ta lại được chữa lành.
Giống như ánh sáng len vào căn phòng tối suốt bao năm không làm tan bóng tối ngay,
nhưng cho phép ta bắt đầu nhìn thấy hướng đi. Và khi ta thật sự buông được oán hận, ta nhận ra: tha thứ không phải là yếu đuối, mà là sự mạnh mẽ sâu sắc nhất.
Bởi người thật sự mạnh,không phải là người khiến kẻ khác cúi đầu, mà là người khiến tâm mình không còn bị trói bởi quá khứ. Có khi tha thứ không thay đổi được người khác, nhưng lại cứu rỗi được chính mình.
Tiểu Hoa biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay