Chính trực là của cải quý nhất trong đời người
Thà rằng chính trực mà thiếu thốn, chứ không khuất tất để dư thừa.
Giữa dòng đời bon chen, có những điều tưởng như nhỏ bé nhưng lại quyết định phẩm giá của một con người. Của cải có thể làm đầy túi, nhưng chỉ có liêm sỉ mới làm đầy trái tim. Người ta có thể sống thiếu tiền, nhưng không thể sống thiếu ngay thẳng.
Khổng Tử từng nói: “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.” Người quân tử coi trọng của cải, nhưng không thể tùy tiện nhận khi chưa biết rõ nguồn gốc và mục đích của nó. Của cải và địa vị là điều ai cũng mong có được, nhưng nếu không hợp với đạo nghĩa, thì người quân tử sẽ không nhận. Của cải không xấu, địa vị không tội, chỉ khi lòng người khuất tất, chúng mới trở thành xiềng xích trói buộc chính mình.
Trong xã hội hôm nay, giữa bao cám dỗ của tiền tài và danh vọng, sống chính trực đôi khi trở thành một lựa chọn khó khăn. Nhưng khó không có nghĩa là không thể. Bởi chỉ cần giữ được một tấm lòng trong sạch, thì dù đời có nghiêng, tâm vẫn đứng thẳng.
Nhạc Dương Tử nhặt vàng
Vào thời Chiến Quốc (475–221 TCN), có một người đàn ông tên là Nhạc Dương Tử sống cùng vợ ở nước Việt.

Một ngày nọ, trên đường đi, ông thấy một miếng vàng nằm giữa lối và nhặt lên mang về. Khi đưa cho vợ xem, bà nhìn miếng vàng rồi nói:
“Thiếp nghe rằng, người có phẩm hạnh sẽ không uống nước của kẻ trộm, người đàn ông liêm chính sẽ từ chối của bố thí. Chàng nghĩ sao về việc nhặt vật rơi của người khác rồi giữ làm của riêng?”
Nghe lời ấy, Nhạc Dương Tử bừng tỉnh, thấy hổ thẹn, liền mang miếng vàng trả lại đúng chỗ cũ.
Câu chuyện ấy được lưu truyền qua hàng nghìn năm, trở thành tấm gương cho hậu thế về lòng liêm khiết. Một miếng vàng nhỏ không đáng là gì, nhưng chính trực và danh dự một khi đã mất đi, thì chẳng có vàng bạc nào chuộc lại được.
Người bán vé số trả lại 100 triệu đồng
Tại phường 3, thành phố Tây Ninh, anh Trần Văn Hào, một người bán vé số nghèo ngụ xã Thái Bình (huyện Châu Thành), trong lúc mưu sinh đã nhặt được một túi xách. Khi mở ra, anh thấy nhiều cọc tiền mệnh giá lớn, tổng cộng 100 triệu đồng.
Anh đứng chờ một lúc để xem có ai quay lại tìm, nhưng không thấy. Không chút do dự, anh mang túi tiền đến Công an phường 3, nhờ giúp đỡ để tìm người đánh mất.

Nhờ sự hỗ trợ của công an, chưa đầy một ngày sau, chủ nhân của số tiền – bà Đinh Thị Lanh (sinh năm 1959) – được mời đến xác nhận. Khi đối chiếu đúng đặc điểm nhận dạng, số tiền được trao trả nguyên vẹn trước sự chứng kiến của công an và chính anh Hào.
Bà Lanh xúc động không nói nên lời, còn mọi người có mặt đều thán phục trước tấm lòng ngay thẳng của người đàn ông nghèo mưu sinh bằng nghề bán vé số.
Khi được hỏi, anh Hào chỉ cười hiền:
“Khi lượm được, tôi nghĩ ngay đến việc trả lại cho người mất, vì tôi là người tu luyện Pháp Luân Công. Trong sách dạy rằng, làm việc gì cũng phải nghĩ cho người khác, trở thành người tốt và có ích cho xã hội. Họ mất số tiền lớn như vậy, chắc chắn sẽ rất lo lắng và bất an. Tiền đó không phải của mình, nên tôi chỉ nghĩ đến việc tìm cách trả lại, chứ không nghĩ đến chuyện được báo đáp.”
Câu nói giản dị ấy khiến nhiều người xúc động. Trong cái nghèo, người ta vẫn thấy được ánh sáng của lương tâm – thứ giàu có không cần đong đếm bằng tiền.
Cuộc đời ai rồi cũng phải lựa chọn con đường để đi. Có người chọn đường tắt để đến đích nhanh hơn, có người chọn đường thẳng dù gập ghềnh. Người chính trực có thể thiếu thốn hôm nay, nhưng lòng họ nhẹ nhõm. Người khuất tất có thể dư dả trước mắt, nhưng trái tim lại chẳng bao giờ yên ngủ.
Nhân quả ở đời vốn tinh tế mà công bằng. Của gian dối sớm muộn rồi cũng tan, còn phúc đức của người ngay thẳng tuy đến chậm, nhưng bền như dòng suối ngầm nuôi dưỡng tâm hồn.
Thà rằng chính trực mà thiếu thốn, chứ không khuất tất để dư thừa.
Vì cái giàu sang quý nhất không nằm trong ví tiền, mà nằm ở chỗ ta có thể soi mình trong gương và mỉm cười, biết rằng hôm nay ta vẫn sống một đời trong sạch, không phụ người, cũng chẳng phụ chính mình.
Khai Tâm biên tập
Theo vandieuhay