Cảm nghĩ về vụ án người…
Cảm nghĩ về vụ án người chồng đầu độc vợ bằng thuốc sâu, và nổi đau của người phụ nữ
Trong cuộc đời, người phụ nữ khi bước vào hôn nhân, như gửi gắm cả tuổi xuân, cả niềm tin và cả trái tim mình vào người bạn đời. Vợ chồng không chỉ là hai con người cùng chung sống, mà còn là nhân duyên Trời định.
Người xưa gọi đó là nghĩa tào khang, cùng nhau chèo lái con thuyền đời qua bao sóng gió, tình nghĩa nặng hơn núi, sâu hơn biển.
Nhưng chẳng có nỗi đau nào xé lòng hơn khi chính người chồng người từng thề non hẹn biển lại trở thành kẻ phản bội, thậm chí nhẫn tâm hãm hại. Với phụ nữ, đó không chỉ là sự phản bội tình cảm, mà còn là sự tước đoạt niềm tin, là vết thương hằn sâu chẳng dễ nguôi ngoai.
Ở Bạc Liêu, một người vợ hiền lành, tần tảo là bà T, sau hơn bốn mươi năm đồng cam cộng khổ, đã phải đối diện với một sự thật nghiệt ngã: người chồng già của mình âm thầm nhỏ từng giọt thuốc trừ sâu pha loãng vào ly sữa, chỉ để được tự do sống cùng nhân tình.
Hình ảnh ông Vinh tại toà
Thử nghĩ, còn bi kịch nào cay đắng hơn?
Người phụ nữ ấy đã gắn bó cả nửa đời người, dâng hiến thanh xuân, gìn giữ gia đình, cuối cùng lại suýt mất mạng bởi bàn tay kẻ đầu gối tay ấp. May thay, bà được con cái và hàng xóm phát hiện, cứu thoát. Nhưng thử hỏi, vết thương trong tim còn ai cứu nổi?
Ấy vậy mà, trước tòa án, người phụ nữ ấy vẫn đứng lên xin giảm án cho chồng. “Ông ấy là cha của các con tôi, tôi không muốn ông ấy khổ thêm nữa.” Một lời nói giản dị mà thấm đến tận gan ruột.
Đó là sự bao dung hiếm có của một người vợ dù bị hãm hại, vẫn chọn thứ tha. Giây phút ấy khiến bao người rơi nước mắt: một bên là sự cao thượng của người đàn bà chịu thương chịu khó, một bên là sự bội bạc đến tận cùng của người đàn ông bạc nghĩa.
Thế nhưng, không phải người phụ nữ nào cũng được số phận cho cơ hội thoát chết như bà T. Trong sử sách Trung Hoa, người ta vẫn còn truyền lại câu chuyện về Trần Thị, một người vợ hiền lương thời nhà Minh.
Bà giữ trọn bổn phận, chăm lo gia đình, một lòng vì chồng. Thế nhưng, chồng bà là Lâm Quảng Nhi, lại đắm chìm trong tửu sắc, mê thiếp bỏ vợ. Tham vọng và oán hận khiến hắn nảy sinh ý định độc ác: giết vợ để giải thoát cho bản thân.
Một đêm, hắn trở về nhà trong lặng lẽ, vung gươm chém chết vợ rồi dựng nên câu chuyện bịa đặt, Trần thị ngoại tình.
Dưới cái nhìn khắt khe của xã hội thời ấy, “vạn ác vi dâm thủ” nếu mang tội ngoại tình thì có thể bị trừng phạt tạ chỗ, nên quan huyện rất tin lời dối trá ấy, thậm chí hắn còn được ca ngợi là người “giữ gìn danh tiết gia phong”.
Và thế là, Trần thị chết không chỉ trong oan khuất, mà còn bị bôi nhọ thanh danh. Một người phụ nữ cả đời gìn giữ phẩm hạnh, cuối cùng lại phải gánh chịu nỗi nhục ngàn năm không thể rửa sạch.
Cái đau của Trần thị không chỉ là mất đi mạng sống, mà còn là bị mang tiếng xấu để lại cho đời.
Nếu như bà T. còn có thể cất lời tha thứ, thì Trần thị thậm chí không có cơ hội lên tiếng kêu oan. Một bên là nước mắt chan hòa vì lòng bao dung, một bên là máu đẫm oan hồn trong bóng tối. Nhưng cả hai đều là minh chứng cho nỗi thương tổn sâu nặng mà người phụ nữ phải gánh chịu khi bị phản bội.
Hình ảnh minh hoạ
Song, ông Trời có mắt, pháp luật trần gian có thể bất công, có thể bỏ sót, nhưng thiên lý thì chưa từng lãng quên. Ngày kia, giữa buổi yến tiệc, khi Lâm Quảng Nhi đang cười ngạo đời, bỗng một tia sét xé trời, giáng thẳng xuống thân hắn. Ngay trước mặt bao người, hắn bị thiêu rụi.
Cái chết thảm khốc ấy không chỉ là kết thúc của một kẻ ác, mà còn là lời cảnh tỉnh vang dội: gieo ác thì gặt ác, nhân quả chưa từng bỏ sót một ai.
Một người phụ nữ thoát chết, một người phải chết oan, nhưng cả hai đều chung một điểm sự phản bội của người chồng là nhát dao chí mạng đối với trái tim người vợ. Và cái giá của sự phản bội ấy sớm hay muộn đều phải trả.
Có thể trả bằng án tù, cũng có thể trả bằng Trời phạt, nhưng tuyệt nhiên không ai trốn thoát.
Ngày nay, trong xã hội hiện đại, những câu chuyện này vẫn còn nguyên giá trị. Hôn nhân không chỉ là sự gắn kết, mà còn là trách nhiệm, là nghĩa tình, là lời hứa trước Thần Linh.
Nếu vì dục vọng cá nhân mà phản bội, không chỉ làm tổn hại đến người bạn đời, mà còn tự tay gieo xuống hạt giống khổ đau cho chính mình. Nhân quả vốn công bằng có thể ta tin hay không, có thể ta thấy hay chưa nhưng nó vẫn vận hành không ngừng nghỉ.
Khi ta trân quý người bạn đời của mình nhưng cũng là trân trọng chính mình, duyên vợ chồng là do Trời định nên chúng ta phải trân trọng. Đừng để đến khi mất đi rồi, mới nhận ra rằng có những vết thương không bao giờ lành, và có những quả báo không ai gánh thay được.
Tiểu Hoa biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay