Cậu bé 12 tuổi có thể hiểu được ngôn ngữ của loài chim
Năm 2021, nhiều phương tiện truyền thông tại Trung Quốc đại lục đã đưa tin về một hiện tượng gây kinh ngạc: ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc, xuất hiện một “thần đồng thông linh” chỉ mới 12 tuổi tên là Ngô Vĩnh Đào có thể hiểu được tiếng chim.
Cậu bé có khả năng trò chuyện với các loài chim, giao tiếp bằng tiếng chim, thậm chí có thể điều khiển hành động của chúng, tựa như “Vua trăm loài chim” được ghi chép trong sách cổ.
Theo lời kể của các bậc cao niên trong làng khi Ngô Vĩnh Đào chào đời, bầu trời đột nhiên thay đổi, hàng vạn con chim cùng cất tiếng hót vang, tụ tập bay lượn vài vòng trên mái nhà cậu, mãi không chịu rời đi. Hiện tượng kỳ lạ này khiến cả làng chấn động, nhiều người lớn tuổi thậm chí chắp tay niệm Phật, gọi cậu là “bách điểu triều phượng, dị nhân giáng thế”. Tuy nhiên, màn mở đầu thần thoại này chỉ là khởi đầu của câu chuyện.
Mối liên kết bí ẩn giữa cậu bé và loài chim
Khi phóng viên đặt chân đến ngôi làng ẩn mình giữa những ngọn núi, Ngô Vĩnh Đào đang ngồi bên bờ ruộng, hai con chim sặc sỡ lặng lẽ đậu trên vai cậu. Khi phóng viên tiến lại gần, hai con chim bất ngờ cất tiếng hót líu lo với Ngô Vĩnh Đào, và cậu đáp lại bằng cách nhẹ nhàng bắt chước âm thanh của chúng. Điều kỳ diệu là hai con chim dường như gật đầu, như thể hiểu được lời cậu nói. Ngô Vĩnh Đào bình thản chia sẻ: “Cháu không biết mình đang nói gì, nhưng cháu biết chúng đang nghĩ gì.”
Theo lời cậu, hai con chim này là những chú chim non mồ côi mà cậu nhặt được dưới gốc cây khi mới 5 tuổi. Cậu chăm sóc chúng suốt một ngày, không thấy chim bố mẹ quay về nên mang về nhà nuôi dưỡng. Nhiều năm trôi qua chúng đã có thể tự bay nhưng chưa từng rời bỏ cậu. Từ đó, cậu bé và loài chim hình thành một mối liên kết khó diễn tả bằng lời.
Các chuyên gia bị “vả mặt” tại chỗ
Sau khi câu chuyện kỳ diệu của Ngô Vĩnh Đào được truyền thông địa phương đưa tin, nó thu hút sự chú ý lớn từ các chuyên gia. Nhiều người cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp hoặc kết quả của hiệu ứng tâm lý, nên họ tổ chức một “thí nghiệm giao tiếp giữa người và chim”. Họ mời một huấn luyện viên chim kỳ cựu để so tài trực tiếp với Ngô Vĩnh Đào.
Trong cuộc thử nghiệm, cả hai đối mặt với một con chim núi bình thường chưa từng được huấn luyện. Người huấn luyện viên dốc hết kỹ năng nhưng con chim không hề phản ứng thậm chí còn bay mất. Đến lượt Ngô Vĩnh Đào, cậu chỉ đứng yên nhìn chằm chằm vào con chim vài giây rồi khẽ cất một tiếng hót.
Điều kinh ngạc đã xảy ra: con chim lập tức bay đến đậu trên vai cậu và không chịu rời đi. Một vị giáo sư vốn hoài nghi ban đầu chỉ biết im lặng, lẩm bẩm: “Đây không phải kết quả của huấn luyện, mà là một sự cảm ứng bẩm sinh… là thiên phú.”
Hành trình kỳ diệu trong khu rừng xa lạ
Vẫn có một số chuyên gia cho rằng cậu chỉ quen thuộc với một số loài chim nhất định, nên họ đưa cậu đến một khu rừng nguyên sinh mà cậu chưa từng đặt chân tới, nơi môi trường và các loài chim hoàn toàn khác biệt so với quê nhà. Bất ngờ thay, cậu bé 12 tuổi không hề tỏ ra lo lắng, mà ngược lại còn rất hào hứng.
Cậu vừa đi vừa bắt chước tiếng chim hót. Những con chim vốn dễ giật mình nay lại chủ động bay đến gần cậu, thậm chí chơi đùa cùng cậu. Cảnh tượng kỳ diệu này khiến tất cả những người có mặt đều nín thở kinh ngạc.
Khoa học bất lực, số mệnh định đoạt?
Sau nhiều cuộc kiểm tra và quan sát, nhiều chuyên gia cuối cùng phải thừa nhận rằng cậu bé đến từ Hồ Nam này thực sự sở hữu một năng lực không thể giải thích bằng khoa học hiện đại. Một số chuyên gia cố gắng nghiên cứu từ góc độ thần kinh học, tần số âm thanh, thậm chí tâm lý học động vật nhưng đều không tìm được lời giải hợp lý.
Có người cho rằng cậu chính là “người thông linh” được nhắc đến trong sách cổ Trung Quốc, hoặc có mối liên hệ nào đó với truyền thuyết “Bách điểu tiên đồng”. Đối với hiện tượng kỳ lạ này, Ngô Vĩnh Đào chỉ bình thản nói: “Chúng không nghe theo lệnh của cháu, chỉ là chúng muốn ở bên cháu thôi.” Có lẽ đây mới chính là sự đồng điệu chân thành nhất giữa trời và đất.
Những người hiểu được tiếng chim trong lịch sử
Chúng ta vừa kể về một cậu bé biết nói tiếng chim trong đời thực, vậy trong thời cổ đại có ai như vậy không? Thật ra là có! Sử sách đã ghi lại một vài câu chuyện tương tự. Hãy cùng tìm hiểu nhé.
Con rể của Khổng Tử cũng là người hiểu tiếng chim
Nói đến các học trò của Khổng Tử, có lẽ mọi người quen thuộc với Nhan Hồi, Tử Lộ, Tử Cống, nhưng có một người mà bạn có thể ít nghe đến – Công Dã Tràng. Ông không chỉ là học trò của Khổng Tử mà còn là con rể của ông, lấy chính con gái ruột của Khổng Tử. Chuyện này được ghi lại trong “Luận Ngữ”. Khổng Tử từng nói một câu rất đáng suy ngẫm: “Khả thê dã. Tuy tại luy triết chi trung, phi kỳ tội dã.”
Nghĩa là: “Người này có thể cưới con gái ta. Dù hiện đang ở trong tù, nhưng đó không phải lỗi của anh ta.” Lời nói đầy quyết đoán và tin tưởng. Thế là Khổng Tử thật sự gả con gái cho Công Dã Tràng. Bạn có thể thắc mắc, vậy Công Dã Tràng đã phạm tội gì mà phải vào tù? Chuyện này bắt đầu từ một trải nghiệm kỳ lạ.
Một ngày nọ, Công Dã Tràng trên đường về nhà. Trời quang đãng, gió nhẹ thổi qua, tiếng chim trong rừng núi ríu rít vang lên. Ông không để ý lắm, nhưng đột nhiên nghe thấy một đám chim trên đầu đang xôn xao bàn tán gì đó. Ông lắng tai nghe, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, hóa ra lũ chim đang nói rằng ở Thanh Khê xảy ra án mạng, thi thể nằm ở đó và chúng định bay qua để kiếm ăn.
Công Dã Tràng giật mình, bởi ông không phải người thường, ông hiểu được tiếng chim. Đúng lúc đó, từ phía trước truyền đến tiếng khóc thảm thiết. Ông vội bước tới thấy một bà lão tóc bạc đang ngồi bên đường khóc nức nở. Ông nhẹ nhàng hỏi: “Bà ơi, có chuyện gì vậy?” Bà lão nức nở đáp: “Con trai tôi mấy hôm trước đi đốn củi đến giờ vẫn chưa về. Tôi sợ… sợ nó đã gặp chuyện chẳng lành… nhưng tôi thậm chí không biết nó chết ở đâu…”
Nghe vậy, liên hệ với lời lũ chim, Công Dã Tràng nghĩ: “Lẽ nào… con trai bà lão chính là thi thể mà lũ chim nhắc đến?” Không chậm trễ ông vội nói: “Bà ơi, bà mau đến Thanh Khê xem thử, biết đâu… có manh mối.” Bà lão vội vàng chạy đi, và khi đến nơi bà đau đớn phát hiện thi thể đúng là con trai mình. Bà báo quan, nhưng câu chuyện bất ngờ xoay chuyển: bà lão tức giận tố cáo Công Dã Tràng…
Công Dã Tràng bị bắt vì “biết quá nhiều”
Chỉ vì thế Công Dã Tràng bị bắt giam với lý do “biết quá nhiều”. Trong ngục, viên cai ngục thẩm vấn: “Tại sao ngươi giết người?” Công Dã Tràng bình tĩnh đáp: “Ta không giết người, ta chỉ hiểu tiếng chim.” Lời này khiến cả phòng ngục sững sờ. Viên cai ngục cười khẩy: “Được thôi, vậy chúng ta thử ngươi xem. Nếu đúng là ngươi hiểu tiếng chim, ta sẽ thả ngươi; còn nếu chỉ ba ho, ngươi sẽ phải đền mạng.”
Thế là Công Dã Tràng bị giam trong ngục suốt 60 ngày. Trong 60 ngày đó, ông lặng lẽ chờ đợi. Cho đến một ngày, một con chim sẻ đậu trên song sắt cửa sổ phòng giam, líu lo trò chuyện với một con chim sẻ khác. Công Dã Tràng lắng nghe rồi bất chợt mỉm cười. Viên cai ngục đứng bên cạnh thấy vậy tò mò hỏi: “Ngươi cười gì thế?” Công Dã Tràng đáp: “Hai con chim sẻ này đang nói rằng ở bên bờ Bạch Liên Thủy, một xe chở lương thực bị lật, hạt gạo vương vãi khắp nơi, chúng định bay qua đó ăn no.”
Cai ngục bán tín bán nghi lập tức chạy đi báo với quản ngục. Quản ngục nghe xong sai người đi kiểm tra quả nhiên không ngoài dự đoán! Ở Bạch Liên Thủy, một xe lương thực bị lật, hạt gạo rơi đầy đất. Chưa dừng lại ở đó, sau này Công Dã Tràng còn liên tục hiểu được tiếng lợn kêu ca rằng nước cám quá mặn, tiếng chim én bàn bạc xem có nên di cư sớm vào mùa xuân… Sau nhiều lần kiểm chứng, quan phủ không còn dám coi thường, lập tức tuyên bố Công Dã Tràng vô tội và thả ông ra.
Khi tin tức đến tai Khổng Tử, ông không những không trách móc mà còn nói: “Ta sớm biết anh ta vô tội. Người như vậy có tri thức, có đức hạnh, đáng để gửi gắm cả đời.” Nói xong, ông thực sự gả con gái cho Công Dã Tràng.
Những người hiểu tiếng thú trong lịch sử
Chúng ta thường nghĩ rằng khả năng trò chuyện với chim muông chỉ có trong cổ tích hay thần thoại. Nhưng khi lật giở các điển tích cổ của Trung Quốc, bạn sẽ thấy lịch sử từng ghi nhận những nhân vật kỳ diệu thực sự hiểu được tiếng động vật, và nhờ khả năng này, họ không chỉ thay đổi số phận mình mà thậm chí còn ảnh hưởng đến dòng chảy lịch sử.
Câu chuyện trong “Tả Truyện”
Vào thời Xuân Thu, có một người tên Giới Qua Lư. Một ngày nọ, ông được lệnh đến yết kiến quốc quân nước Lỗ – Lỗ Hi Công. Hôm đó trời quang đãng, ông thong thả cưỡi ngựa tiến về phía trước. Khi đi ngang qua một cánh đồng, ông bỗng nghe thấy một con bò già gần đó thở dài thườn thượt, rên rỉ khe khẽ. Với người khác, đó có thể chỉ là tiếng bò kêu trong gió, nhưng Giới Qua Lư đột nhiên dừng bước, nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Ông nghe thấy con bò đang nói: “Chúng nó từng có thể sống yên ổn, vậy mà từng đứa một đều bị tống đến làm vật hiến tế trước bàn thờ thần… Giờ chỉ còn lại ta, một bộ xương già này không biết ngày nào cũng sẽ chung số phận.” Nghe xong, Giới Qua Lư cảm thấy xót xa, cho rằng lời con bò không phải nói bừa.
Khi diện kiến Lỗ Hi Công, ông kể lại toàn bộ câu chuyện. Lỗ Hi Công nửa tin nửa ngờ bèn sai người đi kiểm tra. Kết quả, lời con bò nói hoàn toàn đúng, ba con bò con của nó đều lần lượt bị đem đi làm vật hiến tế. Tin này khiến Lỗ Hi Công không khỏi cảm thán: “Vạn vật trên đời đều có linh tính, giữa người và thú quả nhiên có lúc tâm linh tương thông.”
Lý Tài giải tiếng chim cứu dân chúng
Vào thời nhà Đường có một vị tri huyện tên Lý Tài, nổi tiếng thanh liêm và luôn nghĩ cho dân. Một năm nọ, vùng ông cai quản gặp đại hạn mùa màng khô héo, nguồn nước cạn kiệt. Dân chúng ngày ngày cầu mưa nhưng vô hiệu, nguy cơ chết đói tràn lan. Sáng sớm hôm ấy trong sân huyện nha, Lý Tài nghe thấy một đàn chim bồ câu đập cánh trên mái hiên kêu gù gù không ngớt. Người khác chỉ nghĩ đó là tiếng chim buổi sớm, nhưng Lý Tài ngẩng đầu lắng nghe, bất chợt ánh mắt sáng lên.
Ông nói: “Đàn chim bồ câu bảo rằng trong hang đá sau núi có một mạch nước ngầm, nếu đào lên, có thể lấy nước cứu dân.” Mọi người bán tín bán nghi nhưng Lý Tài lập tức sai người mang dụng cụ đến kiểm tra. Quả nhiên tại hang đá sau núi, họ tìm thấy một mạch nước ngầm. Nước tuôn ra ào ạt lập tức được dẫn vào ruộng đồng, giải quyết nguy cơ cấp bách.
Dân chúng cảm kích khôn nguôi, truyền tụng rằng: “Huyện lệnh Lý hiểu tiếng chim bồ câu, đúng là ý trời gửi người!” Câu chuyện “giải tiếng chim cứu dân” này cũng được ghi chép trong nhiều bút ký thời Đường.
Quan chức “hiểu tiếng thú” trong triều đình
Nhiều người lầm tưởng rằng khả năng trò chuyện với chim muông chỉ là truyền thuyết, như những nhân vật kỳ lạ trong cổ tích hay hiệp khách trong tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng nếu lật mở “Chu Lễ” – văn bản cổ nhất về hệ thống quan chế của Trung Quốc, bạn sẽ thấy rằng vào thời nhà Chu hơn 3.000 năm trước, triều đình thực sự thiết lập một chức quan chuyên “hiểu tiếng động vật”, và không chỉ một vài người mà tới hàng trăm người!
Trong “Chu Lễ – Hạ Quan” có ghi: “Di lệ, bách hữu nhị thập nhân; Mạch lệ, bách hữu nhị thập nhân… Di lệ chưởng dịch mục nhân, dưỡng ngưu mã, dữ điểu ngôn… Mạch lệ… chưởng dữ thú ngôn.” Dịch ra, “Di lệ” là chức quan phụ trách chăn nuôi, chăm sóc ngựa bò, đồng thời biết “giao tiếp” với chim; còn “Mạch lệ” là những người giao tiếp với thú hoang hoặc dã thú. Mỗi chức quan này có tới 120 người, cho thấy đây không phải là vị trí mang tính biểu tượng mà là một bộ phận chức năng quy mô lớn với mục đích thực tế.
Những người này đa phần đến từ vùng biên cương hoặc các dân tộc thiểu số, được cho là có thính giác nhạy bén và tâm hồn tinh tế, có thể hiểu được âm thanh và hành vi của động vật, nên được triều đình tuyển dụng để đảm nhận vai trò đặc biệt này. Hãy thử tưởng tượng, hàng ngàn năm trước một vương triều đã nhận ra giá trị của ngôn ngữ động vật và thiết lập cả một đội ngũ “quan chức giao tiếp với thú”, điều này quả thực đi đầu trong lịch sử thế giới cổ đại.
Vậy tại sao ngày nay chúng ta hầu như không còn thấy những người như vậy?
Câu trả lời không khó đoán. Vào thời Tây Chu hùng mạnh, quốc lực dồi dào, triều đình có đủ nhân lực và tài nguyên để duy trì một đội ngũ bí ẩn như “bộ phận ngôn ngữ động vật”. Nhưng đến thời Đông Chu, vương quyền suy yếu, các chư hầu phân chia, ngay cả việc duy trì quân đội và chính trị cơ bản còn khó khăn huống chi là nuôi vài trăm người “biết nói chuyện với chim”? Những chức quan này dần bị bãi bỏ.
Khả năng này vốn được truyền thừa qua tâm hồn và sự quan sát, không được ghi chép trong sách vở, không được bảo vệ bởi thể chế nên lặng lẽ biến mất trong khói bụi lịch sử cùng với sự đổi thay của các triều đại. Nhưng biến mất có nghĩa là không tồn tại?
Hãy thử nhìn từ một góc độ khác: bạn đã từng nuôi chó chưa? Nhiều người từng trải qua cảm giác chỉ cần liếc nhìn, chú chó đã biết bạn sắp đi ra ngoài; bạn ho một tiếng, nó đã biết bạn đang giận. Chó hiểu người không có gì lạ, nhưng nếu nghĩ ngược lại, con người cũng vô thức hiểu được “ngôn ngữ” của chó, chỉ là chúng ta không đặt tên cho nó, cũng không xem đó là một “năng lực” mà thôi.
Thực tế, khoa học hiện đại đã chứng minh rằng động vật sở hữu hệ thống truyền tải thông tin phức tạp. Tiếng hót khác nhau của chim có thể biểu thị nguy hiểm, vị trí, hay lãnh thổ; voi sử dụng sóng âm siêu thấp để giao tiếp tầm xa; ong mật nhảy múa để chỉ cho đồng loại nơi có hoa… Đây đều là những “ngôn ngữ” có thật, chỉ là chúng ta chưa hoàn toàn giải mã được. Sau cùng, những gì khoa học chưa giải thích không có nghĩa là hư cấu; những trí tuệ đã mất đi có lẽ chỉ đang ngủ yên, chờ chúng ta đánh thức.
Mỹ Mỹ biên dịch
Nguồn Kanchina
Theo vandieuhay