Câu chuyện cuộc đờiCuộc sống bốn phương

Người đàn ông 11 năm chở vợ mắc ung thư rong ruổi khắp thế giới: “Bà ấy vẫn đồng hành cùng tôi”

Trong căn nhà nhỏ ở An Giang, người ta vẫn thường thấy dáng ông Mong Phước Minh, nay đã ở tuổi 77, cặm cụi lau chùi chiếc xe máy đã sờn màu sơn. Trên xe, túi vải bạc màu, balô nặng trĩu vẫn được buộc chắc chắn như chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Người bạn đời từng ngồi sau lưng ông, nay đã yên nghỉ, nhưng với ông, hành trình chưa bao giờ dừng lại.


Cuộc tình song hành với những cung đường

Hơn nửa đời người, ông Minh và bà Nguyễn Thị Ngọc Cúc đã cùng nhau đi qua đủ những ngọt ngào và giông bão. Ngày còn trẻ, ông bà quen nhau khi còn ngồi trên giảng đường đại học. Khi ấy, những chuyến đi bộ xuyên rừng, những buổi ngắm hoàng hôn trên sông đã gieo vào họ niềm yêu thích xê dịch.

Cuộc sống mưu sinh, những đứa con ra đời khiến đôi chân tạm dừng. Nhưng đến khi tuổi xế chiều, khi đáng lẽ người ta phải nghĩ đến nghỉ ngơi, thì một tin dữ ập đến: bà Cúc phát hiện mắc ung thư. Trái tim người chồng thắt lại, nhưng cũng từ đó, ông đưa ra một quyết định: “Phải sống trọn từng ngày, đi đến những nơi bà ấy từng mơ.”


11 năm rong ruổi, từ dải đất hình chữ S đến năm châu

Bắt đầu từ những chuyến xuyên Việt, cặp đôi U70 đã khiến nhiều người ngỡ ngàng khi thấy họ lỉnh kỉnh balô, gắn thêm túi to vào xe máy, lăn bánh qua từng cung đường đất nước. Những cánh đồng miền Tây, những đèo dốc Tây Bắc, con đường ven biển miền Trung… đều in dấu bánh xe của ông bà.

Không dừng ở đó, hai ông bà còn thực hiện những chuyến đi xa hơn: xuyên Đông Dương, sang Mỹ, Australia… Ở đâu cũng có những tấm ảnh kỷ niệm: người đàn ông tóc bạc cười hiền, bên cạnh là người vợ gầy yếu nhưng ánh mắt rạng ngời hạnh phúc.

Những chuyến đi là liều thuốc tinh thần. Khi bà ấy ngồi sau xe, tôi quên đi bệnh tật, tuổi tác. Chúng tôi chỉ có nhau và con đường phía trước.” – ông Minh từng chia sẻ.


Lời hứa tiếp nối cả khi vợ đã đi xa

Năm 2025, sau hơn một thập kỷ đồng hành, bà Cúc trút hơi thở cuối cùng. Ông Minh đau đớn, nhưng không gục ngã. Người đàn ông ấy vẫn tiếp tục lên đường. Vẫn chiếc xe cũ, vẫn cách buộc balô như khi vợ còn sống.

Tôi không đơn độc. Bà ấy sẽ luôn đồng hành cùng tôi. Mỗi cung đường tôi đi, là tôi đang hoàn thành lời hứa: đưa bà ấy đến những nơi chúng tôi từng đi hoặc còn dang dở.

Có người hỏi: “Giờ đi một mình có buồn không?” Ông cười nhẹ: “Bà ấy vẫn ngồi sau lưng tôi, chỉ là không ai nhìn thấy thôi.”


Tình yêu hóa thành di sản

Câu chuyện của ông Minh và bà Cúc không chỉ là một hành trình du lịch. Đó là minh chứng cho một tình yêu vượt lên bệnh tật, tuổi tác và cái chết. Tình yêu ấy đã trở thành di sản tinh thần, truyền cảm hứng cho biết bao người trẻ: sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, yêu thương hết lòng, và dám đi cùng nhau đến tận cuối con đường.

Chiếc xe máy bạc màu trong sân nhà An Giang vẫn ngày ngày sẵn sàng lăn bánh. Bởi với ông Minh, hành trình chưa bao giờ kết thúc – nó chỉ tiếp tục ở một hình thức khác, khi người bạn đời giờ đây đồng hành cùng ông, trong một cách tĩnh lặng nhưng bất tử.

Gửi phản hồi