Người giữ xe và buổi chiều mưa
Bãi giữ xe nhỏ cạnh siêu thị cũ kĩ, che tạm bằng mấy tấm bạt rách, có ông Sáu, tuổi đã ngoài sáu mươi, tóc bạc trắng, lưng khòm xuống theo năm tháng. Ngày nào ông cũng lom khom ghi thẻ, dắt xe cho khách, đôi dép nhựa mòn gần hết đế, chiếc áo mưa sờn cũ vẫn quấn theo ông qua bao cơn mưa nắng.
Ông Sáu ít nói, chỉ cười gật khi khách gửi xe. Ai để quên nón, quên áo mưa, ông đều nhặt lại, treo ngay ngắn một góc. Người quanh đó thường bảo:
“Ổng giữ xe mà kỹ như giữ nhà.”
Chiều hôm ấy, mưa bất chợt ào xuống. Một cô gái trẻ chạy vội vào bãi, chiếc xe ướt sũng, người run cầm cập. Lúc lấy xe ra, cô loay hoay tìm ví, rồi hoảng hốt kêu lên:
“Trời ơi, con quên mang tiền rồi!”
Cô đỏ mặt, lí nhí xin lỗi. Ông Sáu chỉ cười hiền, giọng khàn nhưng ấm:
“Thôi, đi đi con. Lần sau nhớ mang theo. Mưa riết, lỡ cảm lạnh thì khổ lắm.”
Cô ngạc nhiên, mắt rưng rưng, vội cảm ơn rồi dắt xe đi trong màn mưa trắng xóa.
Vài ngày sau, cô quay lại. Không gửi xe, chỉ ôm theo một túi nilon nhỏ. Cô đặt vào tay ông Sáu tờ tiền gửi trả hôm trước, rồi rụt rè đưa thêm ba món: một hộp cơm nóng hổi, chiếc áo mưa mới tinh và bình giữ nhiệt còn nguyên nhãn.
“Con gửi chú tiền hôm bữa. Với mấy thứ này… coi như quà nhỏ, để chú có cơm nóng ăn, có áo mưa mặc, có nước ấm uống cho đỡ cực.”
Ông Sáu khựng lại. Bàn tay già nua run run chạm vào từng món. Khóe mắt ông đỏ hoe, giọng lạc đi:
“Ờ… ờ… cảm ơn con nhiều lắm.”
Người qua đường chỉ thấy một ông già giữ xe nhận vài thứ lặt vặt. Nhưng chỉ riêng ông Sáu hiểu, đã lâu lắm rồi mới có người nhớ đến ông bằng tấm lòng chân thành như vậy.
Chiều ấy, mưa lại rơi. Ông ngồi dưới mái bạt rách, khoác chiếc áo mưa mới, nhấp ngụm nước ấm từ bình giữ nhiệt, bên cạnh hộp cơm vừa lót dạ. Giữa tiếng mưa rơi rả rích, ông Sáu thấy lòng mình ấm áp lạ thường, như thể cả cuộc đời cực nhọc này, phút chốc cũng dịu lại bởi một chút tình người.
Khai Tâm biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay