Lý Túy Quang, Chi Phong Tập
Lý Túy Quang (이수광,李睟光), Chi Phong Tập (지봉집,芝峯集), quyển 23, Triệu Hoàn Bích Truyện (조완벽전,趙完壁傳), có viết một đoạn như sau:
“… Nam nữ ở nước ấy tất cả đều xõa tóc và đi chân trần mà không mang hài. Những quan cao chức trọng cũng y thế. Những người lớn tuổi thì nhuộm răng đen và ở nước ấy cũng có nhiều người trường thọ. Có một người già đầu tóc đã bạc trắng lại đổi thành màu vàng mà răng thì như trẻ con. Vì lẽ đó mà được gọi là “hoàng phát nhi xỉ (黃髮兒齒)”. Lại hỏi tuổi của một người cao tuổi thì được biết đã 120 tuổi và những người qua trăm tuổi đều dễ thấy được. Hơn nữa phong tục nơi đó lại coi trọng việc đọc sách mà ở nơi làng quê cũng có trường học. Tiếng đọc sách mà ở xung quanh cũng có thể nghe được.
Trẻ con thì học Mông Cầu (蒙求) và Dương Tiết Phan thị luận (陽節潘氏論) hoặc học thi văn. Khi đọc văn tự dùng lối hợp khẩu thanh (合口聲 – chưa rõ nghĩa gì) gần giống với tự âm của nước ta. Tuy nhiên giấy lại vô cùng quý giá nên tất cả thư tịch đều là Đường bổn (唐本 – sách do Trung Quốc làm). Ngoài ra người ở đó thích dùng súng (鳥銃) nên cả trẻ nhỏ cũng biết dùng súng…”