Đau bụng không rõ nguyên nhân, một ký ức chưa khép lại
Có những cơn đau không đến từ thân thể. Chúng ẩn mình trong ký ức sâu hơn cả trí nhớ, nơi khoa học gọi là “tiềm thức”, còn cổ nhân gọi là “nghiệp”.
Andrea bắt đầu đau bụng từ năm 19 tuổi. Cơn đau đến bất chợt, không theo quy luật, không tìm ra nguyên nhân y khoa. Các xét nghiệm đều bình thường. Bác sĩ lắc đầu. Nhưng cơ thể cô thì không. Nó vẫn lên tiếng, dai dẳng, âm ỉ, như nhắc về một điều chưa được giải thích.
Khi tuyệt vọng trước y học hiện đại, Andrea tìm đến một phương pháp khác: thôi miên hồi quy tiền kiếp. Và trong trạng thái đó, một cánh cửa ký ức đã mở ra.

Cô thấy mình ở châu Âu thời Thế chiến II. Lạnh, đói, và bị giam trong trại tập trung của phát xít Đức. Cô mới 19 tuổi và đang mang thai. Đứa trẻ trong bụng là kết quả của một mối quan hệ lén lút với một người lính Đức, người duy nhất thỉnh thoảng mang cho cô chút bánh mì khô, chút hy vọng sống sót.
Giữa địa ngục trần gian, tình cảm ấy trở thành phao cứu sinh. Nó cho cô lý do để tin rằng mình vẫn là con người, vẫn xứng đáng được sống. Anh ta hứa sẽ cứu cô. Hứa rằng ngày mai sẽ đến. Nhưng “ngày mai” ấy không bao giờ tới.
Một buổi chiều, lính trại kéo tất cả đi “tắm”. Andrea hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì. Trong cơn hoảng loạn, cô vẫn tin, tin rằng người đàn ông ấy sẽ giữ lời. Rằng giữa hàng người bước vào phòng khí độc, anh sẽ kéo cô ra.
Cô đã nhìn thấy anh. Nhưng anh tránh ánh mắt cô. Khoảnh khắc ấy, mọi thứ sụp đổ. Không chỉ là hy vọng sống, mà là niềm tin cuối cùng vào con người. Cô chết trong khí độc cùng đứa con chưa kịp chào đời, mang theo nỗi oán hận, tủi nhục và phản bội chưa kịp hóa giải.
Khi tỉnh lại sau buổi thôi miên, Andrea khóc rất lâu vì một vết thương cũ vừa được gọi đúng tên. Theo lời hướng dẫn, cô học cách buông bỏ: tha thứ cho kẻ khác để giải thoát chính mình khỏi ký ức trói buộc.
Kỳ lạ thay, những cơn đau bụng dần thuyên giảm.
Điều khiến Andrea sững sờ hơn cả là: chàng trai cô yêu ở đại học trong kiếp này, người khiến cô đau khổ, giằng xé và tổn thương sâu sắc chính là người lính Đức trong ký ức kia.
Duyên nợ không mất đi. Nó chỉ đổi hình hài.
Có những mối quan hệ đến không phải để hạnh phúc, mà để kết thúc một món nợ cũ. Có những cơn đau không phải để trừng phạt, mà để nhắc nhở: nếu không đối diện, chúng ta sẽ mang nó đi rất xa.
Khoa học có thể gọi đó là tiềm thức, ký ức tế bào, hay sang chấn chưa được chữa lành. Còn người xưa chỉ nói gọn một chữ: nghiệp.
Mỹ Mỹ biên dịch
Nguồn Renminbao
Xem thêm
Theo vandieuhay

