Câu Chuyện Cuộc Đời

Cụ ông 68 tuổi mù lòa bị giật mất vé số xin từng tờ tiền lẻ mua thuốc cho mẹ

Cụ ông 68 tuổi mù lòa bị giật mất vé số xin từng tờ tiền lẻ mua thuốc cho mẹ

Ông bà thường dạy “bách thiện hiếu vi tiên”, trăm điều thiện, chữ hiếu đứng đầu. Bởi đạo hiếu là gốc rễ của đạo làm người. Mất đi cái gốc ấy, những điều thiện khác dù có cũng khó mà bền lâu.

Khổng Tử dạy: Hiếu là gốc của đức. Từ việc phụng dưỡng cha mẹ, con người học được lòng kính trọng và biết ơn, rồi từ đó mới có thể mở rộng ra với xã hội. Gia đình yên thì xã hội mới yên. Bởi vậy, chữ Gia trong gia đình cũng chính là chữ Gia trong quốc gia – gốc rễ của trật tự xã hội bắt đầu từ mái nhà nhỏ nhất. 

Vì thế người làm tròn đạo hiếu chắc chắn sẽ tích được phúc đức sâu dày, đó là nền tảng của sự hạnh phúc và bình an. Những đạo lý ấy không chỉ nằm trong sách vở, mà đôi khi hiện hữu rất lặng lẽ giữa đời thường.

Cụ ông đôi mắt mù loà bán vé số nuôi mẹ già

New Project 6 9
Cụ ông đôi mắt mù loà vẫn đi bán vé số nuôi mẹ già

Bên lề Quốc lộ 1, thuộc xã Tân Hương, tỉnh Tiền Giang, có một người đàn ông già thường ngồi thu mình nơi góc đường. Đó là chú Nguyễn Văn Nê, năm nay 68 tuổi. Đôi mắt chú đã mù lòa từ nhiều năm, ánh nhìn vô định chìm trong bóng tối.

Chú từng là người khỏe mạnh. Nhưng một cơn bạo bệnh ở tuổi 50, vì không có tiền chữa trị, đã cướp đi ánh sáng của đôi mắt. Mất việc, mất sức lao động, chú không bỏ cuộc. Chú lần mò, cặm cụi bán vé số để sống qua ngày.

Có một hôm, giữa trưa nắng như đổ lửa, đường phố đông đúc, chú ngồi nơi góc đường chào mời vé số. Bất ngờ, kẻ xấu nhẫn tâm giật mất xấp vé số trên tay chú. Chú sững người, gương mặt hướng về khoảng không vô vọng. Tuổi già, sống trong bóng tối, nay lại mất đi công cụ mưu sinh duy nhất – nỗi tủi thân ấy chỉ biết nuốt ngược vào trong.

Mất sạch vốn liếng, chú đành ngồi xin từng đồng lẻ của người qua đường. Có lúc không kìm được, nước mắt lặng lẽ rơi vì cảnh đời quá khó khăn. Nắng gắt, bụi đường, mưa gió… chú đều cam chịu. Điều giữ chú ở lại với cuộc đời này không phải vì bản thân, mà vì người mẹ già gần 90 tuổi đang chờ chú trong căn nhà nhỏ.

Cụ bà lưng đã còng, chân yếu, phải bám vào khung tập đi. Hai mẹ con, đều đã già, nương tựa vào nhau mà sống. Dù mù lòa, sức khỏe yếu, sinh hoạt vô cùng khó khăn, chú Nê vẫn tự tay lo từng bữa ăn, từng viên thuốc cho mẹ. Với chú, đó không phải điều gì lớn lao, mà đơn giản là bổn phận của một người con.

Điều khiến chú sợ nhất không phải là bệnh tật hay cái đói, mà là một câu hỏi luôn canh cánh trong lòng:

New Project 10 12
Tảo tần chăm sóc cha mẹ lúc ốm đau bệnh tật

Nếu một ngày tôi không còn, ai sẽ chăm sóc mẹ tôi?

Chính sự hiếu thảo âm thầm ấy đã chạm đến lòng người. Nhiều tấm lòng tử tế đã chung tay giúp đỡ, để chú có tiền trả lại cho đại lý vé số, tiếp tục mưu sinh, để hai mẹ con bớt phần chật vật. Số tiền không nhiều, nhưng là chút ánh sáng ấm áp, sưởi ấm tâm hồn chú, tiếp thêm sức mạnh để vượt qua những ngày giông bão.

Có người từng nói: chúng ta là những thiên thần chỉ có một cánh, nên phải biết yêu thương nhau. Ánh sáng mà chú Nê không còn nhìn thấy bằng đôi mắt, lại đang được thắp lên từ lòng người.

Câu chuyện của chú khiến chúng ta buộc phải chậm lại mà tự hỏi: giữa những lo toan, hơn thua, mải miết kiếm tìm thành công và hạnh phúc, liệu chúng ta đã thật sự làm tròn chữ Hiếu hay chưa?

Khổng Tử từng nói: nuôi cha mẹ mà không có lòng kính thì cũng chẳng khác gì nuôi chó ngựa. Hiếu không nằm ở mâm cao cỗ đầy, mà nằm ở sự thành kính trong từng việc nhỏ: một lời hỏi han, một sự nhẫn nại, một tấm lòng biết ơn khi cha mẹ đã già.

Mọi phúc báo đều sinh ra từ lòng cung kính. Khi một người biết kính cha mẹ, người ấy tự nhiên biết kính người khác; khi đạo Hiếu còn được giữ trong gia đình, xã hội cũng theo đó mà bớt đi tranh chấp và tổn thương.

Chữ Hiếu không làm con người trở nên nhỏ bé, mà khiến lòng người trở nên sâu sắc hơn. Và đôi khi, đạo Hiếu không cần những lời lớn lao. Chỉ cần được giữ lại trong lòng, để mỗi ngày, chúng ta còn biết quay về với gốc rễ của chính mình.

 Tiểu Hoa

New Project 13 7

 

 

 

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi