Câu Chuyện Cuộc Đời

Phận làm con, nếu không thể phụng dưỡng cha mẹ thật tốt, chí ít xin đừng oán trách

Phận làm con, nếu không thể phụng dưỡng cha mẹ thật tốt, chí ít xin đừng oán trách
Phận làm con, nếu không thể phụng dưỡng cha mẹ thật tốt, chí ít xin đừng oán trách

Trong đời người, không ai lớn lên mà không mang ơn cha mẹ. Từ miếng ăn đầu đời, bước đi chập chững, đến những năm tháng bươn chải giữa cuộc đời, phía sau mỗi người con luôn là bóng dáng âm thầm của đấng sinh thành.

Nhưng thực tế, không phải ai cũng đủ điều kiện để phụng dưỡng cha mẹ một cách trọn vẹn. Có người mưu sinh xa nhà, có người gánh nặng cơm áo quá lớn, có người bệnh tật, bất lực trước chữ “hiếu”. Đó là những bất toàn rất thật của kiếp người.

Phụng dưỡng được cha mẹ là phúc. Không làm tròn, đôi khi không phải vì vô tâm, mà vì hoàn cảnh không cho phép. Người xưa nói “hiếu tâm khả quý”, cái quý nhất nằm ở tấm lòng. Một lời hỏi han, một lần về thăm đúng lúc, một thái độ mềm mỏng… đôi khi còn nặng hơn tiền bạc. Nhưng nếu đến những điều giản dị ấy cũng chưa thể làm tròn, thì điều tối thiểu người con nên giữ, chính là đừng oán trách.

16
Người xưa nói “hiếu tâm khả quý”, cái quý nhất nằm ở tấm lòng. Ảnh internet.

Oán trách cha mẹ, suy cho cùng, là một dạng phủ nhận ân sinh thành. Có người trách cha mẹ nghèo, không cho mình xuất phát điểm tốt. Có người trách cha mẹ nghiêm khắc, khiến tuổi thơ thiếu thốn tự do. Lại có người trách cha mẹ yếu đuối, bệnh tật, trở thành gánh nặng lúc về già. Nhưng ít ai tự hỏi: nếu không có sự hy sinh âm thầm ấy, liệu mình có mặt trên đời để mà trách?

Cha mẹ cũng chỉ là những con người bình thường, từng non nớt, từng sợ hãi trước cuộc mưu sinh. Họ học cách làm cha mẹ ngay trong những thiếu sót của chính mình, đánh đổi bằng tuổi trẻ, sức khỏe, thậm chí cả những ước mơ riêng. Khi người con chỉ nhìn thấy điều mình thiếu mà quên đi điều mình đã nhận, oán trách sẽ lớn dần trong lòng.

Oán trách không làm cuộc đời nhẹ hơn, chỉ khiến lòng người nặng thêm. Càng trưởng thành, càng va chạm nhiều, người ta mới hiểu: những điều từng trách cha mẹ, sau này chính mình cũng khó tránh. Lúc ấy, hối hận thì đã muộn rồi.

15 3
Càng trưởng thành, càng va chạm nhiều, người ta mới hiểu: những điều từng trách cha mẹ, sau này chính mình cũng khó tránh. Ảnh internet.

Hiếu đạo không chỉ nằm ở việc nuôi dưỡng vật chất, mà còn ở sự kính trọng và thấu hiểu. Khi cha mẹ già đi, điều họ cần nhiều khi chỉ là cảm giác không bị xem là gánh nặng. Một ánh mắt khó chịu, một câu nói cộc lốc, đôi khi làm họ đau hơn cả thiếu thốn cơm áo.

Nếu chưa thể phụng dưỡng thật tốt, xin hãy giữ lòng mình dịu lại. Đừng đem áp lực cuộc đời trút lên cha mẹ. Đừng dùng những bất như ý của bản thân để quy lỗi cho người đã sinh ra mình. Biết nhẫn nhịn trước cha mẹ, cũng là một dạng tu dưỡng. Biết giữ lòng biết ơn, dù âm thầm, cũng đã là hiếu.

Đến một ngày, khi cha mẹ không còn, điều khiến ta day dứt nhất không phải là đã cho đi bao nhiêu, mà là đã từng trách móc bao nhiêu.

Phận làm con, nếu chưa thể báo hiếu trọn vẹn, xin hãy nhớ một điều: đừng oán trách cha mẹ.

Khai Tâm biên tập

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi