Khi đến nhà bạn làm khách, nếu nghe chủ nhà nói “4 câu” này, tốt nhất nên đứng dậy ra về
Trong văn hóa truyền thống Trung Hoa, việc làm khách không chỉ là phép lịch sự, mà còn là thước đo của sự hiểu chuyện và trí tuệ trong giao tiếp. Chủ nhà tiếp khách hiếm khi nói thẳng “đã muộn rồi, xin mời về”, mà thường gửi gắm ý tứ qua những câu nói tưởng chừng rất bình thường.
Nếu không kịp thời nhận ra, người khách dễ rơi vào thế ngượng ngùng, khiến cả đôi bên đều khó xử. Quan sát những tình huống giao tiếp đời thường, người xưa đã đúc kết bốn kiểu lời nói mà chủ nhà thường dùng để khéo léo tiễn khách.
Hiểu được ẩn ý phía sau, cũng là hiểu được thời điểm nên cáo từ sao cho đẹp lòng người.
Thứ nhất, gợi ý về thời gian

Khi nghe gia chủ nói “thời gian không còn sớm nữa”, “ngoài trời đã tối rồi” – nghe qua tưởng là lời quan tâm, nhưng thực chất là cách chủ nhà nhấn mạnh rằng buổi tiếp khách đã đến hồi kết.
Đặc biệt, nếu những câu nói ấy đi kèm với ánh mắt liếc đồng hồ, cái nhìn về điện thoại hay một tiếng thở nhẹ, thì ý định càng rõ ràng hơn.
Lúc này, người khách tinh tế nên chủ động đứng dậy, mỉm cười nói:
– “Đúng là cũng muộn rồi, làm phiền anh/chị lâu quá, hẹn dịp khác.”
Tuyệt đối đừng nhân đó mở thêm câu chuyện mới, càng không nên hỏi vặn lại “Giờ này mới mấy giờ?”, bởi như thế chỉ khiến mình trở nên thiếu nhạy cảm.
Thứ hai, viện cớ công việc hay gia đình
Khi nghe gia chủ nói “Tôi lát nữa còn phải xử lý tài liệu”, “Mai bọn trẻ thi nên phải nghỉ sớm”, khi chủ nhà đưa ra một việc cụ thể cần làm, đó thường là chiếc cầu thang lịch sự để cả hai cùng bước xuống.
Cách ứng xử đúng mực là thuận theo lời ấy: “Anh/chị cứ lo công việc, tôi cũng tranh thủ về.”
Dù lý do nghe có phần gượng gạo như nửa đêm mới nói “sáng mai phải dậy sớm ra sân bay”, người khách vẫn nên hiểu rằng, đó là lời nhắc khéo cuối cùng. Nếu để chủ nhà phải lặp lại lý do, thì chính mình đã trở thành người không biết điều.
Thứ ba, lời giữ chân mang tính hình thức

Chủ nhà nói “Ngồi thêm chút nữa đi”, “Vội gì đâu” – những câu khách sáo này chỉ thực sự có ý nghĩa khi đi kèm hành động: rót thêm trà, mang bánh trái mới, mở ra một câu chuyện mới. Nếu chủ nhà chỉ nói suông, thân người đã ngả về phía cửa, tay không còn bận rộn tiếp đãi, thì đó không phải là giữ chân, mà là phép xã giao cuối buổi.
Khi ấy, tốt nhất là mỉm cười từ chối: “Để dịp khác ghé chơi lâu hơn.” Đừng ngồi xuống thật, bởi chỉ cần một động tác ấy thôi, vòng lặp khách sáo mới sẽ bắt đầu, khiến cả hai bên đều mệt mỏi.
Thứ tư, gợi ý qua môi trường xung quanh
Khi chủ nhà nói “Máy lạnh có lạnh quá không?”, “Đèn này hơi tối nhỉ?” – những nhận xét tưởng chừng vu vơ này thực chất là lời mở đường cho sự ra về.
Khi nghe vậy, người khách hiểu chuyện sẽ đứng dậy, thuận theo câu nói: “Anh/chị nhắc tôi mới thấy đúng là nên về kẻo lạnh.”
Tuyệt đối đừng tự tay chỉnh máy lạnh hay bật thêm đèn, bởi làm vậy chẳng khác nào phớt lờ tín hiệu mà chủ nhà đã khéo léo gửi đi.
Nhận ra những “mật mã ngôn ngữ” ấy đòi hỏi sự tinh tế được mài giũa qua trải nghiệm sống. Người xưa từng dạy: làm khách nên biết “rút lui đúng lúc”. Khi chủ nhà bắt đầu nhìn đồng hồ, ngáp nhẹ, hoặc câu chuyện xuất hiện những khoảng lặng kéo dài, đó đã là dấu hiệu để chuẩn bị cáo từ.
Thường thì trước khi lời gợi ý thứ ba xuất hiện, người khách khôn ngoan đã nên đứng dậy.
Trong nhịp sống hiện đại vội vã, hiểu và tôn trọng những tín hiệu xã giao này không chỉ là phép lịch sự, mà còn là sự tu dưỡng nhân cách. Đến đúng mực đã khó, rời đi đúng lúc còn khó hơn. Nhưng chính lời chào ra về nhẹ nhàng, đúng thời điểm ấy, mới là biểu hiện cao nhất của trí tuệ ứng xử và sự thấu hiểu lòng người.
Tiểu Hoa biên dịch
Theo:aboluowang

Xem thêm
Theo vandieuhay
