Câu Chuyện Cuộc Đời

Vì sao người làm việc thiện thì gặp tai nạn, còn người làm việc ác thì lại sống sung sướng? 

Vì sao người làm việc thiện thì gặp tai nạn, còn người làm việc ác thì lại sống sung sướng?

Trong đời, không ít lần chúng ta bắt gặp những cảnh khiến lòng người chùng xuống: có người âm thầm làm việc thiện, sống tử tế, luôn nghĩ cho người khác, vậy mà lại gặp tai nạn, bệnh tật, thậm chí mất mạng; trong khi có kẻ sống bất lương, làm điều trái đạo, lại vẫn bình yên, giàu sang, thuận lợi.

Từ đó, không ít người tự hỏi: làm thiện để làm gì, nếu cuối cùng vẫn phải chịu khổ? Phải chăng luật nhân quả không công bằng, hay Trời Đất đã quay lưng với người lương thiện?

Một câu chuyện xưa về cậu bé mù xây cầu bị sét đánh chết, được lưu truyền qua nhiều đời, đã khiến bao người phải lặng đi để suy ngẫm về điều ấy.

Câu chuyện cậu bé mù xây cầu bị sét đánh chết

New Project 22 7
Câu chuyện cậu bé mù xây cầu bị sét đánh chết

Thuở ấy, ở một làng nọ có một cậu bé tàn tật chừng mươi tuổi, gãy chân, sống kiếp ăn xin nghèo khổ. Trước làng là một con suối lớn, không có cầu bắc qua. Mỗi lần muốn sang bờ bên kia, dân làng đều phải lội nước, vô cùng vất vả, nhất là với người già mỗi mùa mưa lũ.

Nhiều năm trôi qua vẫn như vậy, cho đến một hôm, người ta thấy cậu bé què quặt ngày ngày lặng lẽ gom những tảng đá lớn về bên suối. Khi được hỏi, cậu chỉ nói giản dị:

“Cháu muốn xây cầu để mọi người đi lại cho thuận tiện.”

Người làng nghe vậy chỉ cười xòa, cho rằng đó là chuyện viển vông của một đứa trẻ tật nguyền, nên chẳng mấy ai để tâm. Thế nhưng, tháng qua tháng, năm qua năm, đống đá bên suối ngày một cao dần thành một gò lớn. Lúc ấy, người làng mới chợt hiểu ra tấm lòng của cậu bé. Nhiều người bắt đầu góp thêm đá, góp thêm sức, chẳng bao lâu đã đủ vật liệu để xây cầu, rồi thuê thợ đến thi công.

Trong quá trình cùng mọi người làm việc, cậu bé không may bị mảnh đá bắn vào mắt, mù cả hai mắt. Dân làng thương xót vô cùng. Thế nhưng, dù đã què lại thêm mù, cậu bé vẫn không một lời oán than, vẫn cố gắng góp sức trong khả năng của mình, tiếp tục làm việc cùng mọi người.

Cuối cùng, sau bao ngày tháng nhọc nhằn, cây cầu cũng được xây xong. Dẫu không còn nhìn thấy ánh sáng, nhưng trên khuôn mặt cậu bé vẫn nở một nụ cười rạng rỡ, an yên.

Bất ngờ, giữa lúc trời quang mây tạnh, một tiếng sấm dữ dội vang lên. Trước sự bàng hoàng của tất cả mọi người, cậu bé ăn xin đáng thương đã bị sét đánh chết ngay trên chính cây cầu mình góp công xây dựng.

Đúng lúc ấy, Bao Công đi thị sát qua làng. Dân làng kéo đến kêu oan, khóc lóc hỏi trời xanh vì sao lại nỡ hại một người tốt đến như vậy. Trước câu chuyện quá đỗi thương tâm và cảm giác bất công không thể chịu nổi, Bao Thanh Thiên không kìm được lòng mình, liền viết lên bàn tay cậu bé mấy chữ:

“Ninh hành ác vật hành thiện” – Thà làm điều ác còn hơn làm điều thiện.

Sau khi trở về kinh đô, Bao Công vẫn day dứt mãi về sự việc ấy, đặc biệt là dòng chữ ông đã viết trong lúc xúc động. Trong bản tấu trình, ông không dám báo cáo với nhà vua về câu chuyện này.

Một hôm, nhà vua mời Bao Công vào cung và dẫn ông đến gặp vị hoàng tử vừa mới ra đời trong thời gian ông đi thị sát. Hoàng tử dung mạo khôi ngô nhưng lại mắc tật khóc không ngừng. Nhà vua mong Bao Công tìm cách giúp.

Bao Công để ý thấy trong lòng bàn tay hoàng tử dường như có một hàng chữ. Nhìn kỹ, ông bàng hoàng nhận ra đó chính là dòng chữ mình đã viết: “Ninh hành ác vật hành thiện.” Quá đỗi xấu hổ và kinh ngạc, Bao Công đưa tay vuốt nhẹ, kỳ lạ thay, chữ vừa chạm vào liền biến mất, và hoàng tử lập tức nín khóc.

Nhà vua vô cùng kinh ngạc, hỏi nguyên do. Bao Công quỳ xuống, kể lại toàn bộ câu chuyện và xin chịu tội vì đã giấu việc này. Nhà vua liền ra lệnh cho ông phải điều tra rõ ràng.

Đêm ấy, trong mộng, Bao Công được dẫn xuống cõi âm. Diêm Vương nói rằng: hoàng tử ở nhiều đời trước từng gây đại ác, nên Thần đã an bài phải trả nghiệp trong ba đời: đời thứ nhất què cụt, đời thứ hai mù lòa, đời thứ ba bị sét đánh chết.

Thế nhưng, khi mang thân què quặt ăn xin, cậu bé ấy luôn vì người khác mà làm việc thiện, nên Thần đã rút ngắn nghiệp báo, để cậu chịu mù lòa thay vì kéo dài sang đời khác. Sau khi mù, cậu vẫn không oán trách, tiếp tục sống thiện lành, nên Thần lại an bài cho cậu trả hết nghiệp trong một đời duy nhất.

Diêm Vương nói với Bao Công:

“Một đời trả hết nghiệp thay cho ba đời, lại được phúc phận chuyển sinh làm hoàng tử.”

Vì sao người làm việc thiện thì gặp tai nạn

New Project 12 11
Suy ngẫm về luật nhân quả

Trong Phật pháp, chữ “nghiệp” không chỉ là nghiệp xấu, mà còn bao hàm cả nghiệp tốt. Nghiệp thiện tuyệt đối không mất đi. 

Vì vậy, khi thấy một người sống tốt mà vẫn gặp khổ, hãy hiểu rằng đó chỉ là nghiệp cũ đang trỗ, chứ không phải thiện bị phủ nhận. Những nhân lành họ đã gieo nhất định sẽ quay trở lại vào một lúc nào đó. Trong họa có phúc trong phúc có hoạ, nhiều khi việc xấu chúng ta nhìn thấy nghĩ đó là họa, nhưng biết đâu đó lại chính là phúc lành.

Phật dạy trong kinh Nikāya, nhân quả không phải là sự thưởng phạt tức thì trong một kiếp người. Có những tai nạn, nghịch cảnh xảy ra không phải vì thiện sai, mà vì những món nợ từ nhiều đời trước đang đến kỳ phải trả.

Con người vì chỉ nhìn cuộc đời trong phạm vi ngắn ngủi của một kiếp sống nên khi thấy người thiện gặp tai ương liền sinh tâm nghi ngờ nhân quả, thậm chí trách trời, oán Phật. Nhưng nhân quả vốn chưa từng sai, chỉ là không vận hành theo sự mong đợi nóng vội của con người.

Hơn nữa lại có người thường mang tâm cầu xin khi đến chùa lễ Phật: cầu tài, cầu danh, cầu con cái, cầu hơn thua. Điều đó chẳng khác nào đem công đức ra để mặc cả. Phật pháp không dạy con người cầu được, mà dạy tu tâm, sửa mình, buông bớt tham – sân – si, quay về với ánh sáng trí tuệ.

Nhân quả vốn vô cùng công bằng. Dù tin hay không, quy luật ấy vẫn âm thầm vận hành. Thậm chí, một niệm nghi ngờ, bất kính trong tâm cũng đã là một hạt giống bất thiện.

Vì vậy, đừng để những quan niệm hạn hẹp của thế gian che lấp Phật tính sẵn có trong mỗi người. Người thực sự hiểu nhân quả sẽ không oán trời, không trách người, mà lặng lẽ tu sửa chính mình. Làm thiện không cầu báo, giữ tâm khiêm cung và chân thành  đó mới chính là con đường sáng, và là nền tảng của phúc lành lâu dài, bền vững nhất.

 Tiểu Hoa biên tập

New Project 18 5

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi