Câu Chuyện Cuộc ĐờiĐời Sống

“Con ơi, tháng này làm được bao nhiêu tiền rồi?”

"Con ơi, tháng này làm được bao nhiêu tiền rồi?"
“Con ơi, tháng này làm được bao nhiêu tiền rồi?”

Tôi nhận được cuộc gọi của cha vào một buổi chiều muộn, khi ánh nắng ngoài ô cửa sổ đã ngả vàng ệch như màu áo người đi làm về muộn. Giọng cha khàn đặc, vẫn cái cách hỏi quen thuộc: “Con ơi, tháng này làm được bao nhiêu tiền rồi?”

Tôi khựng lại. Dù nghe đi nghe lại câu hỏi ấy cả trăm lần, mỗi lần vẫn thấy tim nhói lên một chút. Ở đầu dây bên kia, chắc cha đang ngồi ở hiên nhà, cạnh chiếc bàn gỗ cũ và ấm trà nhỏ. Tôi có thể tưởng tượng được hình ảnh ấy; dáng lưng gầy, bàn tay chai sạn cầm chặt chiếc điện thoại cũ, cố nghe thật kỹ từng chữ từ đứa con xa nhà.

Tôi nói bâng quơ một con số, không quá thật, cũng chẳng quá dối. Cha “ờ” một tiếng, giọng pha chút hài lòng: “Ừ, vậy là cũng đỡ rồi. Miễn sao đủ sống, đừng cực quá.”

Câu nói giản dị ấy khiến tôi nghèn nghẹn. Suốt bao năm qua, cha vẫn luôn hỏi như thế. Hồi tôi còn sinh viên, thì cha hỏi là “Con có đủ ăn không?” Khi tôi đi làm lại biến thành “Làm có mệt không?” Còn bây giờ, chỉ còn lại một câu gọn gàng mà đầy nặng trĩu: “Làm được bao nhiêu tiền rồi?”

Tôi từng rất tức giận. Từng nghĩ cha chỉ quan tâm đến vật chất, không hiểu rằng con mình đang phải vật lộn giữa thành phố với những lo âu vô hình. Những áp lực không tên, nỗi cô đơn khi không ai có thể hiểu mình, cảm giác không đủ giỏi giữa hàng ngàn người tài. 

Tôi từng tự hỏi: sao cha không hỏi “Con có vui không?”, “Con có hạnh phúc không?” Nhưng rồi, càng lớn tôi càng hiểu; với cha, câu hỏi ấy chính là tình thương một cách vụng về nhưng chân thật nhất để biểu lộ sự quan tâm.

423e799c72c4648eb31a19acb8a612a7

Cha là người nông dân quanh năm chỉ biết ruộng đồng. Cả đời cha đo giá trị của lao động bằng mồ hôi và tiền lương tháng. Với cha, hỏi “bao nhiêu tiền” là hỏi “con có ổn không”, “cuộc sống có nuôi nổi con chưa”, “có ai làm con khổ không”. Những điều ấy, lại là thứ mà cha không nói được bằng lời.

Tôi nhớ lại hồi nhỏ, cha từng bán đi con bò duy nhất để đóng học phí cho tôi. Ngày ấy, tôi giận lắm, vì sợ bị bạn bè chê cười. Nhưng cha chỉ cười, cái cười của người hiểu rằng mất một con bò hôm nay có thể đổi lấy tương lai cho đứa con mai sau.

“Rồi sau này con lớn, con sẽ hiểu. Có học thì đi đâu người ta cũng tôn trọng con,” cha nói.

Bây giờ tôi đã lớn, nhưng nhiều khi thấy mình vẫn chưa đủ “hiểu” như điều cha nói. Giữa cuộc sống bộn bề, có những đêm tôi tự trách mình, với tờ bằng cấp được treo trên tường, lại chẳng thể khiến lòng nhẹ nhõm hơn. Tôi từng nghĩ thành công là đổi đời, là có nhiều hơn người khác. Nhưng dần dần, tôi nhận ra, chỉ cần “đủ”; đủ để cha mẹ yên tâm, đủ để chính mình không gục ngã thế cũng đã là thành công rồi.

Có lần, tôi về quê bất ngờ. Cha đang lúi húi ngoài vườn, thấy tôi thì lập tức bỏ hết công việc trong tay, rôi đi qua chuồng gà lụm vài trứng, nói: 

“ Về rồi đó hả, để cha vào luộc mấy quả trứng cho con tạm, lát nữa mẹ về nấu cơm. Trứng này vừa ngon vừa bổ, trứng trên đó đâu có bổ bằng trứng nhà mình được.” 

Chỉ là một câu nói bình thường như mọi ngày, vậy mà chứa đựng tất cả tình yêu của người cha chưa từng nói câu “cha thương con” bao giờ.

Đêm ấy, tôi nằm trong căn phòng nhỏ, nghe tiếng côn trùng kêu ngoài đồng. Gió lùa qua khe cửa mang theo mùi rơm khô và tiếng cha ho khẽ. Tôi bỗng thấy xót xa, tôi nhận thấy rằng cha mẹ chẳng bao giờ ngừng yêu con, chỉ là họ có cách yêu khác mình mà thôi.

Ngày tôi rời quê lên lại thành phố, cha tiễn ra tận đầu ngõ. Ông không dặn dò nhiều, chỉ bảo: “Con nhớ ăn uống đàng hoàng, làm gì cũng vừa sức. Mệt quá thì về, đừng cố.”

Tôi chỉ biết cười, cố giấu nước mắt ở trong lòng. “Con biết rồi mà cha, cha đừng lo.”

Trên chuyến xe rời đi, tôi mở điện thoại ra, đọc lại những tin nhắn cũ. Tất cả đều chỉ vài chữ: 

“Trời trở lạnh rồi, nhớ mặc cho ấm vào nhé con.”
Làm được bao nhiêu tháng này rồi?
Khi nào con về nhà?”

Không dòng nào hoa mỹ. Nhưng trong từng chữ, tôi thấy cả một đời yêu thương, cả một người cha không biết nói lời tình cảm nhưng luôn đứng phía sau con, âm thầm chống đỡ.

Tôi bỗng nhận ra, có những tình yêu không cần phải là những lời nói ngọt ngào hay mỹ miều, mà chỉ cần cảm nhận nó thôi, bạn sẽ biết rằng nó luôn luôn hiện diện ở đó. Và điều khiến người ta trưởng thành, là trân trọng từng thứ mà chúng ra có được, chứ không phải là những điều xa vời.

Đêm đó, tôi nhắn lại cho cha: “Cha ơi, con không kiếm được nhiều, nhưng con vẫn ổn. Cha cũng giữ sức khỏe nhé.”

Vài phút sau, tin nhắn đến: “Ừ, miễn con bình yên là cha mừng rồi.”

“Con ơi, tháng này làm được bao nhiêu tiền rồi?” Câu hỏi này không chỉ là lời hỏi thăm, mà còn là lời nhắn nhủ của cha mẹ đến con cái. Dù là tiền ít hay tiền nhiều, thì chỉ cần bạn muốn, cha mẹ luôn sẵn sàng chào đón bạn trở về. 

Tú Uyên biên tập
Ảnh minh họa: Internet

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi