Câu Chuyện Cuộc Đời

Gánh cha, gánh mẹ, gánh con, gánh luôn cả những nỗi đau trong lòng

Ông bà ta có câu “Bách thiện hiếu vi tiên” – trong trăm điều thiện, hiếu đứng đầu, bởi đó chính là gốc rễ của đạo làm người. Hiếu không nằm ở lời nói hay những điều lớn lao, mà ở chỗ một người biết đặt ba mẹ lên trước bản thân, lặng lẽ gánh phần nhọc nhằn về mình để đấng sinh thành được an yên.

Ở vùng Bảy Núi, An Giang – nơi người với người nương tựa nhau mà sống – có một người phụ nữ lặng lẽ gánh cả cuộc đời trên đôi vai nhỏ bé.. Chị tên là Điệp, 34 tuổi. Dáng người nhỏ bé, gầy gò vì mưu sinh, nhưng trong trái tim chị là một chữ hiếu nặng trĩu: gánh cha, gánh mẹ, gánh con, và gánh luôn những nỗi đau không nói thành lời.

Cuộc đời với những chuỗi ngày sóng gió 

New Project 23 3
Cuộc đời với những chuỗi ngày sóng gió

Từ nhỏ, gia đình nghèo, nhưng chị Điệp được ba mẹ yêu thương. Duyên lận đận hai lần chị lập gia đình điều bị bỏ rơi chỉ vì cái nghèo, mà chồng chị bỏ đi để lại cho chị những đứa con thơ. Chị khóc khi nhắc lại:

“Lúc chồng em bỏ, thật sự em tuyệt vọng lắm. Nhưng mà nhìn lại còn có con mình, mẹ mình, rồi còn ba mình nữa… nên em phải cố gắng vượt qua.” Có lẽ chính tình yêu thương và trách nhiệm ấy đã kéo chị đứng dậy, khi cuộc đời tưởng chừng chỉ còn bóng tối.

May mắn duy nhất của chị, chính là ba mẹ. Họ luôn sẵn sàng che chở cho chị trong những lúc khó khăn nhất.

Biến cố bất ngờ, cha đã rời xa con

Cuộc sống tưởng chừng cứ thế trôi đi trong nhọc nhằn quen thuộc thì biến cố ập đến. Ba chị gặp tai nạn. Chị bỏ công việc, trở về quê, lấy bánh đầu mối đi bán rong để tiện chăm sóc ba mẹ. Rồi trong một ngày đi bán chị có linh cảm chẳng lành,chị mua vội hộp cháo về chưa kịp đút cho ba ăn thì ba đã ra đi.

Nhắc đến khoảnh khắc ấy, chị cúi mặt khóc:

“Em mua hộp cháo về đúc cho ba… mà không kịp gặp mặt ba.”

Bác sĩ nói cha chị bị tụ máu, có khối u trong não, cần phẫu thuật gấp. Nhưng chị không có tiền. Và sự bất lực ấy trở thành nỗi day dứt theo chị suốt đời.

“Nếu lúc đó em có khả năng… thì ba đã không mất.”

Khó khăn vất vả chị không sợ chị sợ nhất là ba mẹ lại bỏ chị mà đi, có lẽ ai trong chúng ta đã trải qua nỗi đau mất người thân sẽ hiểu hết được nỗi đau ấy.

Sau ngày cha qua đời, gánh nặng đổ dồn lên đôi vai nhỏ bé ấy. Chị một mình nuôi con, chăm sóc mẹ già. Chị không dám nghĩ cho bản thân. Với chị, đáng sợ nhất là đi bán về không còn được nhìn thấy mẹ nữa. 

Tài sản duy nhất của chị là chiếc xe đạp cũ kỹ, dùng để chở gánh hàng rong. Sáng sớm, sau khi chia bánh lấy mối, trên chiếc xe ấy chất đủ thứ: bánh tráng, bánh sùng, bánh tằm, bánh ướt… Ai cần gì chị cũng bán. 

Thu nhập mỗi ngày chỉ vài chục ngàn, bữa ăn thường ngày là trứng chiên. Chị nói ăn uống kham khổ chút cũng được, để dành tiền cho con đi học, mong sau này con có cuộc sống tốt hơn.

Chị nghĩ : “Vì số mình khổ, nên con không muốn con cũng khổ giống mình”, tình yêu thương của người mẹ thật vĩ đại biết bao.

Những hôm bán ế, chị không dám nói với mẹ vì sợ mẹ lại lo lắng, chị chỉ âm thầm khóc một mình. Người mẹ già vừa lau nước mắt vừa nói: 

-“Nó không có anh chị em, một mình nó nên mới khổ, mới vất vả vậy đó…”

Có lẽ, với một người mẹ, không gì đau lòng hơn khi nhìn con mình vất vả mưu sinh, trong khi chính mình lại trở thành nỗi lo thường trực trong lòng con.

Những ngày mẹ bệnh, không có tiền, chị phải đi xin tạm, xin đồ ăn của người ta. Chị thường chạy xe xuống bệnh viện xin cơm từ thiện cho mẹ con ăn, không cho mẹ phải chịu đói.

Nhiều lúc chị đạp xe đi bán mà nước mắt cứ rơi hoài. Những giọt nước mắt ấy không phải oán trách, mà là cách duy nhất để chị giải tỏa nỗi khổ trong lòng. Đôi vai ấy còn phải gánh quá nhiều thứ. Người chồng chỗ dựa tinh thần duy nhất của người phụ nữ – cũng đã bỏ chị mà đi.

Niềm vui của chị đơn giản lắm: mỗi ngày bán hết xe bánh, có tiền cho mẹ một bữa ăn ngon được nhìn thấy mẹ còn khỏe mạnh từng ngày là chị vui lắm rồi.

Sức mạnh của tấm lòng hiếu thảo

New Project 3 6
Sức mạnh của tấm lòng hiếu thảo

Lòng hiếu thảo âm thầm ấy đã chạm đến trái tim nhiều người. Những nhà hảo tâm chung tay giúp mẹ chị chiếc xe lăn để tiện đi lại, hỗ trợ chị một ít vốn để tiếp tục mưu sinh. Đó không chỉ là sự giúp đỡ vật chất, mà còn là một vòng tay chở che, một niềm an ủi lớn lao để chị tin rằng mình không đơn độc trên hành trình này.

Nhìn vào cuộc đời chị Điệp, người ta không khỏi xót xa. Chị hoàn toàn có thể bỏ đi, tìm một cuộc sống dễ thở hơn, giống như cách những người đàn ông đã từng rời bỏ chị. Nhưng chị chọn ở lại. Ở lại để gánh phần khó về mình, để giữ trọn chữ hiếu với mẹ, trọn trách nhiệm với con.

Sự sẻ chia của cộng đồng hôm nay có thể chưa làm cuộc sống chị đổi khác ngay lập tức, nhưng đó là nguồn động lực, là niềm hy vọng, tiếp thêm sức mạnh để chị vững bước về phía trước, tin vào một tương lai bớt chông chênh hơn.

Và từ câu chuyện ấy, chữ hiếu hiện ra không phải như một khái niệm đạo lý xa vời, mà là những việc rất đời: một bữa cơm nhường mẹ, một ngày mệt vẫn cố gắng đi làm, một đời chấp nhận thiệt thòi để người thân được bình an. Bởi khi chúng ta còn giữ được chữ hiếu trong tim, thì dù cuộc đời có nhiều khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn còn đủ sức để đứng vững và bước tiếp.

Tiểu Hoa biên tập

New Project 13 6


Theo vandieuhay

Gửi phản hồi