Nước mắt là ngôn ngữ cổ xưa nhất của linh hồn
Nước mắt là ngôn ngữ cổ xưa nhất của linh hồn. Nó xuất hiện trước khi con người biết nói, như một đứa trẻ vừa chào đời, một “trang giấy trắng” tại sao lại khóc? Chẳng phải con người khóc có những lý do khác nhau, nó chưa va chạm với đời, lý do gì khiến nó lại khóc?
Trong truyền thống phương Đông, có quan niệm rằng trước khi tái sinh, linh hồn phải uống canh Mạnh Bà để quên đi ký ức tiền kiếp. Đây không phải sự trừng phạt mà là cách để con người bắt đầu một cuộc đời mới không bị quá khứ chi phối.
Tuy nhiên, “quên” không có nghĩa là xóa sạch. Khi ngồi thiền, khi nghe một bản nhạc, khi nhìn thấy một cảnh tượng thiên nhiên…vì sao nước mắt ta lại rơi? Khi nước mắt rơi có thể đó không phải dấu hiệu bất an, mà là khoảnh khắc hiếm hoi mà tâm thức được mở ra.
Có những giọt nước mắt không biết được nguồn gốc cảm xúc, có những giọt nước mắt đến từ khổ đau và có những giọt nước mắt đến từ niềm vui, tại sao nước mắt dễ dàng tuôn rơi?
Cách đây không lâu, khi tôi nghe thấy ca khúc “Khi nước biển trở thành ngọt” (When Seawater Turns Sweet) thì đã không kìm được nước mắt tuôn trào; trong cái ấm áp của diễn tấu và ca từ chứa đựng trong đó sự trông mong của Phật và sự từ bi đồng cảm với tất cả chúng sinh trên đời, giống như lời trong ca khúc hát lên: “Tại sao nước biển lại có vị mặn chát? Một Thánh nhân từng trả lời rằng, ‘Nó đến từ những giọt nước mắt từ bi của Phật, Tất cả bởi những đứa con đã mê lạc của Ngài’…”

Sự từ bi của Phật là sức mạnh to lớn nhất của thế gian, sự thánh khiết và vĩ đại của thứ sức mạnh này có thể dung hòa mọi điều, biến xấu thành tốt, làm cho sự phủ định trở thành đúng đắn, mang thù hằn chuyển hóa thành bác ái, cái xấu ác chuyển thành lương thiện.
Truyền thuyết năm xưa khi Thích Ca Mâu Ni thành Phật, trong khi hàng phục ma quỷ, thì tất cả những mũi tên độc của ác ma bắn tới đều dưới ảnh hưởng của tấm lòng từ bi này, hóa thành những đóa hoa xinh đẹp mà từ từ rụng xuống. Câu chuyện này cho đến nay vẫn đang làm cảm động mọi tâm hồn còn giữ thiện niệm trong tâm, chỉ bởi vì chúng ta đều là những đứa con của Thần.

Kinh Thánh không né tránh nước mắt đau buồn. Thi Thiên nhiều lần nhắc đến những đêm dài khóc lóc (Thi Thiên 6:6), hay nước mắt vì dân tộc sa ngã (Thi Thiên 119:136). Nhưng nước mắt không phải là kết thúc. Chúa hứa sẽ biến đổi chúng: “Ai gieo trong lệ sầu, sẽ gặt trong vui mừng” (Thi Thiên 126:5). Và đỉnh điểm hy vọng nằm ở Khải Huyền 21:4: “Ngài sẽ lau sạch nước mắt khỏi mắt họ, sẽ không còn sự chết, cũng không còn tang chế, kêu ca, hay đau đớn nữa; vì những sự cũ đã qua đi.”
Trong trời mới đất mới, Thiên Chúa chính tay lau khô mọi giọt lệ, không chỉ xóa nỗi đau mà còn mang lại niềm vui vĩnh cửu. Phải chăng nước mắt là cầu nối, là thông điệp gắn kết giữa con người và Thần Phật? Trong thế giới đầy đau khổ hôm nay, những giọt nước mắt của chúng ta không vô nghĩa, chúng được Thần Phật thu gom và một ngày kia, Ngài sẽ biến chúng thành nguồn vui mừng bất tận.
Mỹ Mỹ biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay

