Tích đức hành thiện có thể chuyển hoá nợ nghiệp giữa cha mẹ và con cái
Trong cõi nhân sinh, không có cuộc gặp gỡ nào là ngẫu nhiên. Giữa cha mẹ và con cái, cũng vậy. Mỗi đứa con đến với đời, đều mang theo một nhân duyên đã định từ kiếp trước có đứa đến để báo ân, có đứa đến để đòi nợ, cũng có đứa đến để trả nợ cho cha mẹ. Người ta nói “oan gia trái chủ” thường gặp nhau trong một nhà, là vì vậy.
Nhưng nghiệp không phải là định mệnh, Đức Phật dạy rằng nghiệp được tạo bởi tâm, lời nói và hành động và vì tâm là gốc, nên khi tâm thay đổi, hành vi và lời nói cũng thay đổi, từ đó nghiệp báo cũng chuyển theo.
Tại một ngôi làng nhỏ, có một vị thương gia hiền lành, lương thiện, của cải sung túc nhưng nhiều năm vẫn chưa có con. Ông và vợ ngày ngày thành tâm lễ Phật, khấn nguyện có một mụn con nối dõi.

Cuối cùng người vợ mang thai, cả nhà tràn đầy niềm vui. Nhưng khi đứa bé chào đời, niềm vui ấy dần biến thành nỗi mệt mỏi khôn cùng. Đứa trẻ khóc suốt ngày đêm, khóc đến khản giọng, đến khi mệt lả mới chịu ngủ, rồi lại khóc tiếp.
Tiếng khóc như ai oán khiến gia nhân trong nhà chịu không nổi, lần lượt bỏ đi hết, chỉ còn hai vợ chồng ôm con mà kiệt sức.
Không chịu được nữa, một ngày kia vị thương gia bế con lên chùa, quỳ xuống trước mặt vị thiền sư già, khẩn thiết thưa:
– Thưa thầy, con ăn ở lương thiện, giúp người không ít, vậy cớ sao đứa con của con lại khóc suốt ngày không ngừng?
Vị thiền sư nhìn đứa trẻ hồi lâu như minh tỏ điều gì, rồi khẽ nói:
– Ngươi đã được như nguyện mà đầu thai rồi, còn điều gì ấm ức nữa mà khóc?
Ngay khi lời ấy vừa dứt, đứa bé lập tức nín. Người thương nhân vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: – Thưa thầy, vì sao ngài nói như vậy?
Thiền sư mỉm cười, chậm rãi đáp:
– Kiếp trước, cha của ông từng có một người bạn thân cùng làm ăn. Nhưng vì lòng tham, ông đã lừa lấy toàn bộ gia sản của người bạn đó, khiến ông ta tuyệt vọng mà treo cổ tự vẫn. Đứa con trai nhỏ của người bạn ấy, lúc đó mới sáu tuổi, vì không nơi nương tựa nên chết đói bên đường, nó ôm oán hận trong lòng, cáo tội lên Diêm Vương, xin đầu thai làm con ông để báo oán. Đó chính là đứa trẻ ông đang bế. Nay nó đầu thai làm con ông, để đòi lại món nợ và nỗi đau của cha nó.
Nghe đến đây, vị thương nhân bàng hoàng, nước mắt tuôn rơi. Ông run giọng hỏi:
– Vậy con phải làm sao để hóa giải mối nghiệp này?
Thiền sư hiền từ nói:
– Không ai có thể trốn khỏi nghiệp, chỉ có thể chuyển hóa nó. Hãy hành thiện, tích đức, giúp người khổ, cứu người nghèo, giữ lòng vô dục vô cầu, thì oan nghiệp mới dần tiêu tan.

Người thương nhân trở về, kể lại cho vợ nghe, hai vợ chồng ôm con khóc nức nở, như thể hiểu rằng đứa con đến không phải để trừng phạt, mà để giúp họ trả món nợ cha ông để lại. Từ đó, họ sống càng thiện lành hơn. Dù đứa bé bệnh tật, thuốc men tốn kém, dù tài sản dần cạn, vị thương nhân vẫn bền bỉ giúp người, xây cầu, làm phúc, bố thí mà chẳng hề oán trách.
Người đời nhìn ông mà cười chê:
– Làm bao nhiêu tiền rồi đem cho hết, ngu ngốc quá!
Nhưng ông chỉ mỉm cười, vì hiểu rằng mình đang trả nợ.
Nhiều năm sau, khi của cải trong nhà hầu như không còn, nhưng đứa con lại dần thay đổi. Nó trở nên ngoan ngoãn, chăm lo đèn sách, biết thương cha mẹ, Vào mùa thi năm đó đứa con ông đỗ trạng nguyên, phụng dưỡng song thân đến cuối đời.
Khi nghiệp đã trả, oán đã tan, đức đã đủ, thì nhân quả cũng hóa thành phúc.
Phật gia giảng rằng, giữa cha mẹ và con cái có bốn loại nghiệp duyên: báo ân, báo oán, đòi nợ, và trả nợ. Nếu từng giúp nhau, nay đến để báo ân; từng tổn hại nhau, nay đến để báo oán; từng vay mượn nhau, nay đến để đòi hoặc trả. Những mối dây ấy đan xen thành nghiệp, nối tiếp từ đời này sang đời khác.
Người xưa dạy: “muốn con cháu hưng long, cha mẹ phải tích đức”, Đức hạnh không chỉ dừng ở bản thân, mà còn là phúc báu được truyền thừa qua nhiều đời. Mỗi việc thiện hôm nay cha mẹ gieo xuống, là từng hạt giống phúc lành nảy mầm trong đời con cháu mai sau.
Con cái là tấm gương soi nghiệp của cha mẹ thấy con ngoan, biết mình đã gieo nhân lành, thấy con khổ, hãy nhìn lại phúc đức của chính mình. Mọi khổ đau của con cái, đôi khi chỉ là tiếng vọng của nghiệp cha mẹ chưa hóa giải.
Thật ra giữa cha mẹ và con cái, chẳng ai nợ ai vĩnh viễn. Chỉ là những linh hồn tìm lại nhau, để cùng học bài học về yêu thương và buông bỏ. Khi ta biết thương bằng tâm trong sáng, sống thiện lành không cầu báo đáp thì nghiệp cũng hóa thành duyên, và tất cả oán hận rồi sẽ tan trong lòng từ bi.
Tiểu Hoa biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay