Bát cháo sáng bên vỉa hè
Sáng sớm, thành phố còn ngái ngủ. Những tia nắng đầu ngày chưa kịp xuyên qua màn sương mỏng, chỉ có tiếng chổi tre quét lộp bộp trên vỉa hè là đã vang lên, đều đặn, quen thuộc. Tôi dừng xe bên một quán nhỏ, thật ra chỉ là một chiếc bàn gỗ cũ, vài chiếc ghế nhựa thấp và nồi cháo nghi ngút khói.
Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, tôi đang trên đường đi làm. Vừa đói, vừa mệt, tôi tấp vào, gọi bát cháo trắng. Người bán là một bà cụ gầy, dáng lưng hơi còng, nụ cười hiền như thể chẳng biết đến sự vội vã của đời.
“Cháo nóng, ăn chậm thôi con kẻo bỏng,” bà nói, rồi nhẹ nhàng đặt bát cháo trước mặt tôi.
Hơi cháo nghi ngút, mùi hành phi thơm lừng. Giữa cái lạnh nhẹ đầu mùa, từng muỗng cháo trôi xuống cổ họng như một dòng ấm chảy qua người. Tôi vừa ăn vừa nhìn quanh, thấy có cậu bé bán vé số ghé qua, bà múc thêm bát nữa, dúi vào tay cậu: “Ăn đi con, chưa có tiền thì mai trả cũng được.”
Cậu bé ngượng ngùng, lí nhí cảm ơn. Tôi nhìn bát cháo bà múc cho mình, bỗng thấy nghèn nghẹn, ấm áp trong lòng. Ăn xong, tôi lục ví, đặt tiền lên bàn. Khi bà đưa lại tôi mấy tờ lẻ, tôi nói: “Thôi bà giữ lấy, để mua thêm gạo nấu cho mấy đứa nhỏ.”
Bà cụ nhìn tôi cười, đôi mắt hiền mà sáng: “Cảm ơn con, nhưng hôm nay chắc không cần đâu. Có người sáng nay vừa gửi cho bà mấy ký gạo rồi. Lạ lắm, không ai quen ai mà cứ thay nhau làm việc tốt.”
Tôi bật cười, trong lòng vừa thấy vui, vừa thấy nhẹ nhàng mà hạnh phúc. Lúc rời đi, tôi ngoái lại nhìn; vẫn là chiếc bàn gỗ cũ, nồi cháo nghi ngút khói, và bà cụ gầy gò giữa làn người xe ngược xuôi. Nhưng dường như quanh bà, ánh nắng đã vàng hơn, ấm hơn.
Trưa hôm đó, khi chạy xe ngang qua con phố, tôi thấy có người mới mang đến mấy bó hành lá, một người khác đặt xuống vài chai dầu ăn. Tất cả đều cười, đều nói chuyện rôm rả như quen biết từ lâu.
Bà cụ lại lúi húi múc cháo, gió thổi tung mấy sợi tóc bạc, còn nụ cười của bà thì sáng rỡ như nắng ban mai.
Tôi chợt nhận ra, thứ sưởi ấm con người ta không phải là bát cháo nóng, mà là những tấm lòng lặng lẽ đang đan vào nhau, giữa một thế giới tưởng như lạnh lùng này.
Tú Uyên biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay