Khi nhìn thấy bố mẹ, bạn cảm thấy đau lòng nhất là lúc nào?
Cuộc đời vốn là chuỗi những cơn bão bất ngờ, nhưng chỉ cần còn một nơi để trở về, còn ai đó nhắc ta “cứ chậm thôi”, thì dù ngoài kia có tan hoang đến đâu, trong tim ta vẫn mãi là một vùng trời lặng gió, xanh ngắt và ấm áp.
Năm ngoái bão lũ vẫn vào, và năm nay vẫn không tránh khỏi. Nhưng dẫu vậy đi nữa thì cũng không thể nào làm xua tan đi nỗi tiếc thương của tôi. Tiếc thay cho sự dành dụm cả đời của bố mẹ, tiếc thay cho một nửa đời người đã qua; mà giờ đây, tất cả đều trở về con số không.
Đợt bão ấy đến như một lời nguyền cổ xưa, hung hãn và không báo trước. Gió gào thét qua những con đường làng ngoằn ngoèo, giật tung mái tôn, cuốn phăng những hàng tre già cỗi đã chứng kiến bao mùa lúa chín. Mưa trút xuống như thác đổ, biến cánh đồng thành biển nước đục ngầu, và những ngôi nhà nhỏ bé ven biển chỉ còn lại tiếng kêu răng rắc của gỗ mục dưới sức ép của trời đất.
Từ nơi xa xôi, qua những dòng tin tức nhảy múa trên màn hình điện thoại, lòng tôi như bị bóp nghẹt. Những hình ảnh đổ nát ấy không chỉ là cảnh vật; mà còn là mồ hôi, là công sức, là những năm tháng bố mẹ tôi đã chắt chiu vun vén, từng hạt gạo một, từng viên gạch một.
Tôi gọi video về nhà ngay lập tức, tay run run trên bàn phím. Màn hình hiện lên khuôn mặt bố mẹ, nhăn nheo vì tuổi tác và những lo toan thầm lặng, nhưng đôi mắt vẫn sáng, vẫn bình thản giữa đống hỗn độn phía sau. Nước mắt tôi trào ra trước khi kịp nói lời chào.
“Bố mẹ ơi, nhà mình… có sao không? Con xót quá, tiếc tiền, tiếc công sức bao năm bố mẹ gây dựng. Hay con làm nhiều hơn một chút, gửi về sửa sang hết…”
Giọng tôi vỡ òa, xen lẫn tiếng gió vẫn còn văng vẳng từ đầu dây bên kia. Bố mẹ nhìn nhau, rồi bố cười hiền, nụ cười quen thuộc từ thuở bé thơ, như thể cơn bão chỉ là một cơn mưa rào thoáng qua.
“Con ơi, đừng lo. Cái gì hỏng thì sửa, mất thì làm lại. Người còn là may mắn nhất rồi. Cứ làm chầm chậm thôi, vừa làm vừa tận hưởng cái niềm vui được lao động, được sống. Như thế mới bền vững, mới vui vẻ. Tiền bạc quan trọng thật, nhưng đừng để nó ép mình phải có bằng mọi giá, con nhé.”
Mẹ chen vào, giọng ấm áp như cơn gió heo may sau bão, tay vuốt ve chiếc khăn cũ kỹ trên vai: “Ừ, con cứ sống chậm thôi. Đời người ngắn lắm, đừng để bon chen làm mệt mỏi.”
Tôi im bặt, nước mắt lăn dài trên má, nhưng lần này không phải vì tiếc nuối vật chất. Đó là những giọt nước mắt của sự thức tỉnh, của một nỗi ấm áp lan tỏa từ tim, xua tan cái lạnh lẽo của khoảng cách. Ở đầu bên kia đại dương công việc và áp lực, tôi bỗng thấy mình nhỏ bé, và lời bố mẹ như một chiếc neo, kéo tôi trở về với gốc rễ.
Bên ngoài cửa sổ phòng trọ, mưa vẫn rơi lộp độp, nhưng trong lòng tôi bão đã tan tự bao giờ. Cơn bão ấy cuốn đi mái nhà, cuốn đi những vụ mùa, nhưng không thể lay chuyển được cái bình dị của sự điềm nhiên, của những con người đã quen với gió bão, quen với mất mát, và vẫn chọn cách sống nhẹ nhàng như dòng sông quê êm đềm.
Sau cuộc gọi, tôi ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, để mặc mưa rơi lộp độp trên kính. Hình ảnh bố mẹ hiện về rõ mồn một trước mắt. Bố với đôi bàn tay chai sạn, từng xây nên ngôi nhà ấy từ những viên gạch vụn; mẹ với nụ cười dịu dàng, luôn biết cách biến những bữa cơm đạm bạc thành thiên đường.
Họ đã đi qua bao mùa bão tố, không chỉ của thiên nhiên, mà của cuộc đời. Những năm tháng thiếu thốn ấy, những mất mát thầm lặng, những đêm dài lo cho con cái. Thế mà, họ vẫn là những người bình tĩnh nhất, nhẹ nhàng nhất, như những cây đa đầu làng, vững chãi giữa gió.
Tôi thương họ vô cùng, thương cả những nếp nhăn trên trán, những sợi bạc trên tóc. Và tôi khóc không phải vì buồn, mà vì biết ơn. Vì nhận ra rằng, “bình yên” không phải là sự vắng mặt của bão tố, mà là khả năng tìm thấy nơi trú ẩn trong lòng mình. Dù cuộc đời có cuốn phăng bao lau mái nhà, bao giấc mơ vật chất, thì vẫn còn tình yêu thương, thứ báu vật không gì có thể lấy mất.
Câu nói của bố mẹ sẽ theo tôi suốt đời, như một lời thì thầm dịu dàng giữa những ngày bão: “Cứ chậm thôi con ạ.” Nó nhắc tôi đừng vội vã, đừng để danh vọng hay tiền tài làm chai sạn trái tim. Hãy sống đủ đầy, làm hết lòng, và luôn nhớ về nơi chốn bình yên ấy; nơi có bố mẹ, có những lời khuyên giản dị, và có chính bản thân mình, học cách yêu thương từng hơi thở.
Tú Uyên biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay