Biết ơn là cảnh giới rộng lớn của lòng từ bi
Khi ta biết ơn cả nghịch cảnh, biết ơn cả người từng khiến ta đau khổ, thì ta mới thật sự buông được oán hận và mở cửa tâm mình.
Bạn có bao giờ cảm thấy cuộc đời quá bất công với mình?
Rằng những người mình tin tưởng nhất lại là người khiến mình đau lòng nhất – cha mẹ không hiểu mình, người yêu quay lưng, anh em phản bội, bạn bè trở mặt?
Trong những lúc như vậy, ta thường hỏi: “Vì sao họ lại đối xử với ta như thế?” Rồi dần dần, ta tích tụ trong lòng nỗi oán hận, như mang theo một túi rác nặng trĩu – càng ôm càng hôi hám, càng giữ càng đau khổ. Nhưng liệu có cách nào để thật sự buông bỏ, để tâm được nhẹ nhõm, và lòng được an yên?
Câu chuyện thiền dưới đây có thể khiến bạn chợt ngộ ra điều gì đó…
Một hôm, có một đệ tử hỏi Sư phụ:
“Thưa Sư phụ, con đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, người yêu con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá hoại. Con phải làm sao để hết oán hờn và thù ghét đây?”
Vị Sư phụ đáp:
“Con hãy ngồi xuống tịnh tâm, tha thứ hết cho họ.”
Vài hôm sau, người đệ tử trở lại:
“Con đã học được cách tha thứ cho họ rồi, thưa Sư phụ! Thật nhẹ cả người! Coi như xong!”
Sư phụ đáp:
“Chưa xong đâu. Con hãy về tịnh tâm, mở lòng ra mà thương yêu họ.”
Người đệ tử gãi đầu:
“Tha thứ thôi cũng đã quá khó, giờ lại phải thương yêu họ thì…! Thôi được, con sẽ cố làm.”
Một tuần sau, người đệ tử trở lại, gương mặt rạng rỡ, vui vẻ khoe với Sư phụ rằng mình đã có thể thương những người từng đối xử tệ bạc với mình.
Sư phụ gật gù:
“Tốt! Bây giờ con hãy về tịnh tâm, biết ơn họ. Bởi nếu không có họ đóng những vai trò ấy, thì con đâu có cơ hội đề cao tâm tính như vậy.”
Người đệ tử trở lại, tin tưởng rằng lần này mình đã học xong bài học. Anh nói:
“Con đã biết ơn hết mọi người, vì họ đã cho con cơ hội học được sự tha thứ.”
Sư phụ mỉm cười:
“Vậy thì con về tịnh tâm thêm lần nữa nhé. Họ đã đóng đúng vai trò của họ, chứ họ có lầm lỗi gì để con phải tha thứ hay không tha thứ đâu.”

Khi tâm ta còn phân biệt giữa “người làm tổn thương ta” và “người được ta tha thứ”, thì lòng vẫn còn chấp trước. Tha thứ là bước đầu, thương yêu là bước tiếp, nhưng biết ơn mới là cảnh giới rộng lớn của lòng từ bi.
Bởi chỉ khi ta biết ơn cả nghịch cảnh, biết ơn cả người từng khiến ta đau khổ, thì ta mới thật sự buông được oán hận và mở cửa tâm mình.
Có người từng nói: “Mỗi người đi qua đời ta đều là một bài học mà Thượng Thiên gửi đến.”
Nếu ta biết trân trọng từng bài học ấy, thì dẫu đau đến đâu, lòng vẫn sáng, và bước chân vẫn nhẹ nhàng đi tiếp giữa dòng đời.
Khai Tâm biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay