Câu Chuyện Cuộc Đời

Tình mẹ –  ngọn đèn không bao giờ tắt giữa bão giông

Tình mẹ –  ngọn đèn không bao giờ tắt giữa bão giông

Ngày hôm ấy, trời vừa dứt cơn mưa.

Mặt đường vẫn còn đọng nước, ánh đèn vàng từ những tấm biển hiệu phản chiếu lấp lánh trên mặt nhựa đen ướt. Mùi khói xe hòa lẫn hơi đất, thoang thoảng cả mùi ngô nướng từ xe đẩy góc phố. Dòng người qua lại vội vàng, ai cũng mang vẻ mệt mỏi sau một ngày dài.

Tôi nắm tay con  đứa bé hơn hai tuổi cùng đi trên vỉa hè loang lổ nước mưa. Con bi bô hát, giọng trong veo át cả tiếng còi xe inh ỏi. Thỉnh thoảng, con cười khanh khách, đôi mắt long lanh như giọt sương mai còn sót lại sau cơn mưa.

Chúng tôi dừng ở một quán nước nhỏ đầu hẻm. Con khát, đòi uống nước. Tôi buông tay con chỉ một chút thôi  vài giây  để múc nước vào ly nhựa. Khi quay lại… con không còn ở đó.

New Project 55 1

Hai mẹ con lúc em bé còn nhỏ

Tôi đảo mắt quanh quán. Bàn ghế, xe cộ, người qua lại, tất cả vẫn y nguyên chỉ thiếu con.

Tôi gọi tên con, tiếng đầu run rẩy, tiếng thứ hai nghẹn lại, rồi tôi gào lên, giọng lạc đi vì sợ hãi.

Không ai trả lời.

Một người đàn ông chỉ tay về phía bến xe: “tôi thấy có người bế đứa nhỏ chạy về hướng đó!”

Tôi lao đi, chân trượt trên mặt đường ướt, tim đập như muốn nổ tung.

Nhưng khi đến nơi, dòng người đã cuốn trôi mọi dấu vết.

Chỉ còn một chiếc dép nhỏ, ướt sũng, nằm lăn lóc trên mặt đường.

Tối đó, nhà tôi như chìm trong bóng tối. Cái áo con phơi ngoài ban công vẫn thơm mùi nắng, cái muỗng nhựa con hay gõ vào bàn ăn còn vết sữa chưa rửa. Tôi ôm chiếc dép, cứ ngồi vậy, lặng lẽ nhìn ra cửa, chờ tiếng gõ quen thuộc, chờ giọng con gọi 

– Mẹ ơi, con về rồi đây. 

Nhưng không.

Từ hôm ấy, trời trong lòng tôi không bao giờ sáng lại.

Tôi bắt đầu hành trình đi tìm con một hành trình kéo dài hơn nửa đời người.

Tôi đi khắp nơi, từ chợ, ga tàu, trạm xe đến những xóm nghèo xa lắc. Tôi phát từng tờ rơi, dán từng tấm hình con khắp tường, hỏi từng người xa lạ. Có lúc, giữa đám đông, nghe tiếng một đứa trẻ khóc, tôi giật mình quay lại  tim run lên vì hy vọng rồi lại lặng lẽ cúi đầu.

Người thương thì an ủi, người lạ thì thương hại, kẻ xấu thì lợi dụng. Có lần tôi bị lừa mất cả số tiền dành dụm, nhưng vẫn mỉm cười:

– Chỉ cần họ nói thật, tôi cũng sẵn lòng.

Có người bảo tôi điên. Nhưng tôi chỉ đáp:

– Tôi là mẹ. Mẹ thì không thể bỏ con.

 Những năm sau, tôi gặp những người mẹ khác cùng cảnh, cùng nỗi đau. Chúng tôi lập nhóm đi tìm con. 

Mỗi lần giúp được một gia đình đoàn tụ, tôi lại bật khóc như chính con mình trở về. Tôi đã giúp 29 gia đình tìm được con, nhưng đứa con duy nhất của tôi vẫn bặt vô âm tín.

Có những đêm tôi ngồi ngoài hiên, nhìn ánh đèn đường hắt qua khung cửa sổ, lòng thầm cầu nguyện:

– Con ơi… nếu con còn sống, hãy mơ thấy mẹ một lần, để mẹ biết con vẫn bình an.”

Rồi một buổi chiều, sau hơn ba mươi năm, tôi nhận được cuộc gọi.

Một người nói họ gặp một người đàn ông rất giống con tôi trong bức ảnh cũ. Tôi run lên, nửa tin nửa sợ. Nỗi hy vọng ấy từng khiến tôi gục ngã bao lần. Nhưng lần này… kết quả xét nghiệm đã khẳng định  đúng là con.

Ngày con trở về, căn phòng nhỏ sáng bừng lên như thể có nắng tràn qua khung cửa.

Con đã lớn, cao lớn, chững chạc, nhưng đôi mắt ấy vẫn là đôi mắt năm nào, tròn và sáng như sương mai.

Tôi bước đến, run rẩy đưa tay lên chạm vào mặt con. Con nghẹn ngào nói:

– Con đây, mẹ…

Tôi òa khóc.

New Project 56 1

Hai mẹ con vui mừng vì đã được đoàn tụ

Tiếng khóc bật ra như dồn nén của ba mươi năm. Tôi ôm con thật chặt, sợ chỉ cần buông tay, con lại tan biến như hôm nào. Bao nhiêu năm trời đi qua, chỉ khoảnh khắc ấy, tôi mới thấy mình thật sự sống lại.

Giờ đây, tôi vẫn tiếp tục giúp đỡ những người mẹ khác đi tìm con.

Vì tôi hiểu  có những nỗi đau khiến người ta gục ngã, nhưng cũng có những tình yêu khiến con người trở nên phi thường.

Nếu có một sức mạnh vô hình nào giúp con người vượt qua tất cả những mất mát ấy thì đó chỉ có thể là tình mẫu tử.

Một tình yêu đủ lớn để khiến những con người bình thường trở nên phi thường.

Câu chuyện của tôi không chỉ là một nỗi đau riêng. Đây là câu chuyện có thật của một người mẹ ở Trung Quốc, trong thời kỳ đất nước này thực hiện chính sách một con (1979–2015).

Chính sách ấy từng khiến hàng triệu gia đình tan vỡ khi nỗi ám ảnh phải có con trai khiến việc bắt cóc, buôn bán, hay bỏ rơi trẻ em trở nên phổ biến. Có những bé trai bị đem bán để nối dõi, có những bé gái không được khai sinh, và hàng triệu cha mẹ sống trong tuyệt vọng, rong ruổi tìm con suốt hàng chục năm trời.

Chính sách này tuy chấm dứt nhưng di chứng của nó vẫn còn hằn sâu trong xã hội, đến nay tình trạng bắt cóc trẻ em vẫn còn đang tiếp diễn và còn lan rộng sang Việt Nam và nhiều nước  khác. Những vết thương không thể xóa trong lòng những người cha, người mẹ từng đánh mất cả cuộc đời chỉ để đi tìm lại một đứa con.

Tiểu Hoa

New Project 58 2

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi