Hành trang của Cha
Sáng nào cũng vậy, cha dậy sớm hơn tất cả mọi người trong nhà. Khi tôi còn lười biếng cuộn tròn trong chăn, tiếng kéo cửa gỗ đã vang lên khe khẽ. Cha đội chiếc nón cũ, dắt chiếc xe máy cũ hơn, rồi khuất dần trong làn sương xám mỏng.
Tôi từng thắc mắc:
– Cha không mệt sao, đi sớm thế, tối lại về muộn?
Cha cười, bàn tay chai sạn vỗ nhẹ lên đầu tôi:
– Mệt chứ con, nhưng nếu cha nghỉ, ai lo được cho con học hành nên người?
Ngày ấy trong trí óc non nớt, tôi nghĩ cha thật kỳ lạ cứ thích làm khổ mình. Tôi không hiểu và cũng chẳng cần hiểu.
Chỉ đến khi tôi lớn lên, bắt đầu đi làm xa nhà, những buổi tối ngồi một mình giữa thành phố đầy ánh đèn, tôi mới dần nhận ra: đèn sáng đến đâu cũng không soi hết nỗi lòng của người từng che chở mình trong bóng tối.
Một lần về quê, trời mưa to, tôi thấy cha lom khom ngoài hiên, sửa lại mái tôn bị gió bạt. Mái tóc đã bạc quá nửa, vai cha run lên vì gió lạnh nhưng đôi tay vẫn chắc nịch.
Tôi bảo cha nghỉ đi, để mai làm.
Cha nói:
– Để mai thì nước dột, con ngủ sao yên?
Tôi chợt hiểu: trên vai cha là cả mái nhà này, trên đầu cha là mưa gió của đời.
Áp lực, gánh nặng, những điều tưởng như làm cha cúi gập lưng hóa ra chính là bức tường chở che để con có thể đứng thẳng mà đi.
Rồi có một ngày, tôi thấy mình cũng đang vội vã như cha thuở ấy: cặm cụi làm việc, trả tiền thuê nhà, gửi quà về quê, mệt rã rời nhưng vẫn mỉm cười khi mẹ gọi điện hỏi “ăn cơm chưa con?”.
Tôi nhận ra, mọi trách nhiệm mà tôi đang gánh hôm nay chính là phần hành trang cha đã lặng lẽ trao lại.
Cha không để lại cho tôi của cải lớn lao nào, chỉ để lại một đôi vai biết chịu đựng, một tấm lòng biết thương, và một niềm tin rằng chỉ cần kiên trì thì dù bão gió đến đâu, con người vẫn có thể đi qua.
Và giờ, mỗi khi cuộc sống khiến tôi chùn bước, tôi lại nhớ hình ảnh cha đội nắng, lưng ướt đẫm mồ hôi, cha vẫn cười:
– Ráng chút nữa con, rồi sẽ qua thôi.
Áp lực trên vai, gánh nặng trên đầu hóa ra không phải thứ để than phiền, mà là dấu vết của tình thương, là chứng nhân cho sự hy sinh và cũng là hành trang vững chắc nhất để con bước vào đời, không sợ gió, không sợ mưa.
Mỹ Mỹ
Xem thêm
Theo vandieuhay