Câu Chuyện Cuộc Đời

Để người ra đi được thanh thản, người ở lại phải kiên cường

Để người ra đi được thanh thản, người ở lại phải kiên cường
Để người ra đi được thanh thản, người ở lại phải kiên cường

Bão lũ vừa qua không chỉ cuốn đi nhà cửa, ruộng đồng, mà còn mang theo cả những tiếng khóc xé lòng của biết bao gia đình. Sau khi nước rút, người ta đi gom từng mảnh vỡ, dựng lại mái nhà, nhưng có những mất mát chẳng thể nào hàn gắn được. Ở giữa đống đổ nát ấy, có người vẫn ngồi lặng nhìn về khoảng trời trống trơn mà gọi tên người thân đã khuất.

Thiên nhiên có khi hiền hòa, có khi dữ dội. Con người thì nhỏ bé, yếu ớt, chẳng thể chống lại sức mạnh của đất trời. Một trận lũ tràn qua, bao nhiêu phận người tan tác. Mới hôm qua còn bên nhau, hôm nay đã âm dương đôi ngả. Sự vô thường của đời người, đôi khi chỉ gói gọn trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy – một cơn lốc xoáy, một dòng nước xiết, là đủ để chia lìa mãi mãi.

Nhưng cũng chính trong những giờ phút đau thương nhất, người ta lại thấy được sức mạnh thật sự của con người: sức mạnh của lòng kiên cường. Khi bão qua, đất trời hoang tàn, vẫn có những bàn tay run rẩy dựng lại từng tấm vách, vẫn có những đôi mắt ngấn lệ mà sáng lên niềm tin. Bởi họ hiểu rằng, để người ra đi được thanh thản, người ở lại phải đứng dậy mà sống, phải vững vàng mà tiếp tục bước.

Người đã mất rồi, không còn cảm nhận được mưa gió hay lạnh lẽo nữa. Nhưng những người ở lại, nếu buông xuôi, nếu để nỗi đau nhấn chìm, thì chẳng phải là điều người ra đi mong muốn. Bởi ở nơi xa ấy, họ chỉ muốn thấy những người thân yêu của mình được bình an, được sống tiếp phần đời còn lại với trái tim mạnh mẽ hơn.

Cuộc sống vốn dĩ là một hành trình đầy những thử thách. Khi ta còn sống, ta phải thay họ mà sống: sống tử tế, sống trọn vẹn, sống sao cho xứng đáng với những người đã không còn. Chỉ cần lòng còn thương, thì dù âm dương cách trở, vẫn có thể gửi gắm yêu thương bằng cách sống tốt mỗi ngày.

6 3
Ảnh minh họa.

Bão lũ chỉ là một phần của cuộc sống, giống như những nỗi đau, mất mát mà ai rồi cũng phải trải qua. Nhưng có lẽ, đó cũng là lời cảnh tỉnh của đất trời, nhắc nhở con người rằng: đừng quá mải mê với tiền tài, danh lợi, mà quên đi giá trị của sự sống, của tình thân, của lòng thiện lương. Bởi trong khoảnh khắc sinh tử, tất cả những điều ấy mới là thứ thật sự đáng trân quý.

Đời người vô thường, ai rồi cũng có lúc phải chia xa. Chỉ mong rằng khi điều đó xảy ra, ta đủ vững vàng để mỉm cười mà tiễn biệt, đủ kiên cường để bước tiếp mà không oán trách. Bởi người ra đi sẽ chỉ thanh thản khi thấy người ở lại sống trọn vẹn, mạnh mẽ, và an nhiên.

Bão rồi sẽ tan, nước rồi sẽ rút, nhưng lòng người thì phải biết gượng dậy.

Vì sự sống vẫn đang chờ, vì bình minh vẫn sẽ đến, và vì – để người ra đi được thanh thản, người ở lại phải kiên cường.

Khai Tâm biên tập

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi