Câu Chuyện Cuộc ĐờiĐời Sống

Chỉ khi có gia đình, ta mới dám yếu đuối giữa đời rộng lớn

Chỉ khi có gia đình, ta mới dám yếu đuối giữa đời rộng lớn
Chỉ khi có gia đình, ta mới dám yếu đuối giữa đời rộng lớn

Có những điều trong cuộc sống ta không thể nào chọn lựa. Ta không thể chọn nơi mình sinh ra, cũng chẳng thể chọn cha mẹ hay anh chị em. Thế nhưng, chính gia đình lại trở thành chiếc ô lớn nhất, âm thầm che chở, để ta an tâm làm một đứa trẻ giữa cuộc đời rộng lớn.

Cha mẹ không phải lúc nào cũng cho ta tầm nhìn xa rộng, hay những định hướng thật hoàn hảo. Họ cũng chỉ là những con người bình thường, chật vật mưu sinh, đôi khi vụng về trong cách dạy con. Nhưng có một điều họ chưa bao giờ thiếu: sự chắt chiu, hy sinh từng đồng để dành cho ta những điều tốt đẹp nhất. Họ có thể ăn mặc giản dị, chịu phần thua thiệt, nhưng luôn muốn con mình được học, được vui, được có một cuộc sống đủ đầy hơn họ.

Gia đình cũng là nơi ta không cần phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ. Ngoài kia, ta phải khoác lên chiếc áo kiên cường, mỉm cười ngay cả khi lòng đầy giông bão. Nhưng khi trở về nhà, ta được phép thở dài, được phép khóc òa, được sống đúng với bản chất thật của mình mà chẳng sợ ai chê cười. Chính nơi ấy là bến cảng an toàn nhất, để khi ta vấp ngã, vẫn còn một vòng tay chờ nâng dậy.

Gia đình đôi khi vụng về trong cách biểu lộ tình cảm. Không phải lúc nào họ cũng nói những lời ngọt ngào, chẳng dễ dàng thốt ra câu “Cha mẹ thương con nhiều lắm” hay “Anh chị em yêu nhau lắm”. Thay vào đó, họ dành cho nhau những điều yêu thương nhất bằng hành động. Một bữa cơm tối đầy món ta thích, một món quà nhỏ xinh nhân dịp sinh nhật, hay chỉ đơn giản là giữ lại phần bánh Trung thu để chờ con về. Những điều ấy giản dị thôi, nhưng chính sự giản dị lại làm nên tình cảm chân thành và sâu nặng.

Gia đình còn là nơi để ta chữa lành. Sau những ngày dài chông chênh, những thất bại, những vết xước trong tâm hồn, chỉ khi trở về với mái nhà, ta mới thật sự tìm lại bình yên. Chính khoảng lặng nơi bếp ấm, nơi tiếng nói cười thân quen, nơi từng bức tường thấm đẫm ký ức, sẽ xoa dịu để ta đủ sức bước tiếp, phấn đấu với những hoài bão của riêng mình.

Tôi vẫn nhớ như in những khoảnh khắc gia đình đã chạm vào trái tim mình. Lần ấy, khi chuẩn bị đi học xa, tôi vô tình khen chiếc bàn xếp gọn màu xanh của người hàng xóm thật dễ thương. Chẳng ngờ, chiều hôm ấy cha đã lẳng lặng mua cho tôi một chiếc y hệt. Có lẽ cha chẳng nói lời hoa mỹ nào, nhưng hành động ấy đủ để tôi hiểu là cha luôn lắng nghe và nhớ từng điều nhỏ nhặt tôi thích.

Có lần tôi thi điểm không như mong đợi, buổi cơm hôm ấy mẹ chẳng trách móc nửa lời. Thay vào đó, mẹ nấu toàn những món tôi thích. Tôi vừa ăn, vừa nghèn nghẹn, bởi đôi bàn tay ấy chưa bao giờ thôi chăm chút cho tôi, dù trong lòng chắc hẳn mẹ cũng buồn lắm.

681a4b168927667ab963aea6aeb7a7bb

Còn thằng em trai, vốn ngày thường hay tranh nhau từng món đồ vặt vãnh. Thế nhưng, có một lần tôi bất ngờ về thăm nhà, nó đã reo mừng đến mức nhảy nhót khắp sân. Rồi nó lấy ra những đồng tiền dành dụm mua đồ chơi, chẳng ngần ngại đưa tôi đi mua quà vặt. Lần khác, vào dịp Trung thu, giữa lúc đang vui chơi ở trường, nghe tin tôi về, nó liền ôm quà bánh chạy về chỉ để cùng tôi chia sẻ. Những hành động nhỏ bé ấy làm tôi hiểu rằng, tình thân không cần phô trương, mà hiện diện trong từng cử chỉ bình dị nhất.

Gia đình đôi khi giống như một tấm gương soi. Chỉ khi đi xa, trải qua nhiều mất mát, ta mới thật sự nhận ra: hạnh phúc không phải là những gì to tát, mà là khi ta có một mái nhà để nhớ, có những người thân để thương. Đó là nơi mà dẫu ta lớn đến đâu, thành đạt hay thất bại, vẫn luôn được dang rộng vòng tay chào đón.

Thế nên, hãy trân trọng từng khoảnh khắc còn có thể ở bên nhau. Hãy để ý những điều nhỏ nhặt cha mẹ dành cho mình, để không lỡ mất yêu thương giản dị. Hãy đáp lại tình cảm ấy, dù chỉ bằng một câu hỏi thăm, một tin nhắn hay một cái ôm. Bởi rồi sẽ đến ngày, chiếc ô chở che ấy dần yếu đi, và khi ấy chính ta sẽ phải học cách cầm ô, để che lại cho cha mẹ, cho những người mình thương yêu.

Gia đình không hoàn hảo, không hào nhoáng, nhưng là nơi trái tim luôn muốn tìm về. Và cũng là nơi duy nhất trong cuộc đời cho ta quyền được làm một đứa trẻ, mãi mãi.

Tú Uyên biên tập

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi