Câu Chuyện Cuộc Đời

Ngày ông Chiến hiểu ra chuyện nhân quả, mới thở dài:”giá như hồi đó đừng tham”

Ngày ông Chiến hiểu ra chuyện nhân quả, mới thở dài:”giá như hồi đó đừng tham”
Tôi vẫn hay nghe người ta bàn chuyện nhân quả.
Người tin thì gật gù bảo: “trời có mắt, gieo gì gặt nấy”, kẻ không tin thì cười khẩy, làm gì có ai ngồi trên mây mà ghi sổ.
Còn tôi, thú thật, hồi trước cũng chẳng tin, cho đến khi tôi sống chung xóm với vợ chồng ông Chiến.
Xóm tôi nằm lọt thỏm giữa cánh đồng, buổi sáng, sương phủ trắng mặt ruộng, xa xa là những hàng tre gió thổi nghe như tiếng ai thở dài. Cái xóm nhỏ ấy, người hiền lành như đất, mà cũng có đôi người… hơi lạ, như vợ chồng ông Chiến.
Người ta vẫn gọi họ là “vợ chồng ăn vặt nhất xóm”, gọi riết thành quen, đến nỗi nghe cũng thấy bình thường.
Thật ra họ chẳng nghèo nhà ngói đỏ au, ruộng có, ao có, trâu bò cũng kha khá. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, họ cứ thích lấy mấy thứ không phải của mình.
Làm ruộng thuê cho người ta, thấy buồng chuối chín, bà Chiến cắt đem về, vừa đi vừa cười:
– Ủa, tui tưởng chị cho.
Còn ông Chiến, hễ thấy ai câu được cá to là y như rằng, lát sau con cá cũng… mất tiêu.
Người trong xóm biết cả, nhưng thôi, ai cũng nghĩ “tánh trời sinh, có nói cũng vậy.”
Thật ra, chẳng ai giận, chỉ thấy tội. Tội vì cái tham của họ nhỏ xíu như hạt bụi, mà dính riết thì hóa thành nết.
Một tối, trời trăng mờ đục, tôi ra đồng soi ếch, gió thổi qua bờ cỏ nghe lành lạnh. Từ xa, ánh đèn dầu chập chờn, tôi thấy ông Chiến đang lom khom bên mấy con ếch.
Ông không rọi tìm từng con như người ta, mà dùng thuốc cho ếch say, nằm la liệt không chạy được.
Tôi tò mò bước lại gần, thấy ông cầm từng con lên, bẻ gãy đôi chân sau của chúng. Tiếng “rắc” khô khốc giữa đồng đêm nghe như tiếng gì gãy trong lòng người.
Tôi hoảng hốt hỏi:
– Làm vậy tội chết ông ơi.
Ông chỉ cười, răng vàng khè, giọng hờ hững:
– Tội gì? Có tiền là được.
Tôi im lặng, đêm ấy, tôi về mà thấy trời trên cao bỗng nặng nề hơn thường ngày, như có ai đang nhìn xuống mà không nói gì.
Rồi một thời gian sau, đời bắt đầu đòi lại.
Đứa con trai duy nhất của họ, thằng Tín, sinh ra không như bao đứa trẻ khác. Nó yếu ớt, xương mềm như bún, hai chân cong quắp không duỗi nổi. Hai vợ chồng chạy chữa khắp nơi bán trâu, bán ruộng, vay nợ chồng chất.
Nhưng bác sĩ chỉ lắc đầu, bảo:
– Bệnh này trời định rồi.
Nghe người ta kể lại, hôm đó ông Chiến ngồi bệt ngoài hành lang bệnh viện, nắng rọi nghiêng trên mái tóc bạc, mắt ông trân trân nhìn ra khoảng trời trống. Lâu lắm, ông mới nói một câu:
– Chắc tại tui…
Chừng đó thôi, mà nghe đắng hơn trăm tiếng khóc.
Từ đó, bà Chiến ít ra đồng. Ngày nào cũng ngồi xoa bóp đôi chân teo tóp cho con, vừa làm vừa khóc. Tôi ghé qua, bà nói trong hơi thở đứt quãng:
– Giá như hồi đó tui đừng tham mấy thứ nhỏ nhỏ… chắc không tới nỗi này.”
Tôi không biết an ủi sao, chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Ngoài sân, mấy cánh hoa mướp già rụng lả tả, vàng như những giọt nắng muộn.
Người trong xóm chẳng ai nhắc chuyện cũ nữa, ai cũng bảo, thôi, trời cũng đã phạt rồi.
Nhưng lạ lắm, từ ngày thằng Tín bệnh, vợ chồng ông Chiến thay đổi hẳn.
Ông thôi không bắt ếch nữa, ai mượn gì, ông cũng cho. Hai vợ chồng thường xuyên ăn chay niệm Phật.
Có bữa, ông mang qua nhà tôi mấy củ khoai luộc, cười hiền:
– Ăn cho vui, khoai nhà tui trồng đó, không phải khoai ai đâu.
Tôi cười, mà trong lòng thấy nghèn nghẹn.
Một buổi chiều, khi tôi đang sửa lại hàng rào tre, gió từ đồng đưa về mùi bùn ngai ngái, ông Chiến đi ngang. Ông dừng lại, nói nhỏ, giọng run run như sợ gió nghe được:
– Giờ tui chỉ mong được quay lại ngày xưa… để đừng tham chi nữa.
Tôi nhìn ông, chỉ gật đầu. Không cần nói gì thêm. Có lẽ, người ta chỉ thật sự hiểu nhân quả khi đã mất đi thứ mình quý nhất.
Sau này, mỗi lần trời đổ mưa, tôi lại nhớ đến hình ảnh hai vợ chồng đẩy xe lăn cho con, áo mưa tả tơi, đi lặng lẽ giữa đường làng ngập nước.
Tiếng mưa rơi chan chát trên mái tôn, hòa cùng tiếng bánh xe nghiến qua bùn nghe như một bản nhạc buồn của trời đất.
Họ từng chạy theo từng đồng bạc, từng con cá, từng buồng chuối mà cuối cùng, thứ quý giá nhất lại không giữ nổi.
Nhưng trong cái rủi có cái may, nhờ vậy mà hai vợ chồng ông chiến lại hoàn lương thành người lương thiện, biết lên niệm kinh bái Phật, có khi lại được phúc báo về sau “trong phúc có họa trong họa có phúc” mà.
Người xưa nói, “gieo gió gặp bão”, nghe tưởng nặng nề, nhưng thật ra đó là lời nhắc nhở, từng lời nói, từng việc làm, thậm chí từng suy nghĩ của con người, dù nhỏ đến đâu, cũng in dấu trong mắt trời. Trời không vội, nhưng cũng chẳng quên ai bao giờ.
Có lẽ, những ai từng hoài nghi luật nhân quả, chỉ cần một lần nhìn thấy ánh mắt của ông Chiến hôm ấy sẽ không còn cười khẩy nữa.
vandieuhay.net

Tôi vẫn hay nghe người ta bàn chuyện nhân quả.

Người tin thì gật gù bảo: “trời có mắt, gieo gì gặt nấy”, kẻ không tin thì cười khẩy, làm gì có ai ngồi trên mây mà ghi sổ.

Còn tôi, thú thật, hồi trước cũng chẳng tin, cho đến khi tôi sống chung xóm với vợ chồng ông Chiến.

Xóm tôi nằm lọt thỏm giữa cánh đồng, buổi sáng, sương phủ trắng mặt ruộng, xa xa là những hàng tre gió thổi nghe như tiếng ai thở dài. Cái xóm nhỏ ấy, người hiền lành như đất, mà cũng có đôi người… hơi lạ, như vợ chồng ông Chiến.

New Project 33

Hình ảnh minh hoạ

Người ta vẫn gọi họ là “vợ chồng ăn vặt nhất xóm”, gọi riết thành quen, đến nỗi nghe cũng thấy bình thường.

Thật ra họ chẳng nghèo  nhà ngói đỏ au, ruộng có, ao có, trâu bò cũng kha khá. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, họ cứ thích lấy mấy thứ không phải của mình.

Làm ruộng thuê cho người ta, thấy buồng chuối chín, bà Chiến cắt đem về, vừa đi vừa cười:

– Ủa, tui tưởng chị cho.

Còn ông Chiến, hễ thấy ai câu được cá to là y như rằng, lát sau con cá cũng… mất tiêu.

Người trong xóm biết cả, nhưng thôi, ai cũng nghĩ “tánh trời sinh, có nói cũng vậy.”

Thật ra, chẳng ai giận, chỉ thấy tội. Tội vì cái tham của họ nhỏ xíu như hạt bụi, mà dính riết thì hóa thành nết.

Một tối, trời trăng mờ đục, tôi ra đồng soi ếch, gió thổi qua bờ cỏ nghe lành lạnh. Từ xa, ánh đèn dầu chập chờn, tôi thấy ông Chiến đang lom khom bên mấy con ếch.

Ông không rọi tìm từng con như người ta, mà dùng thuốc cho ếch say, nằm la liệt không chạy được. 

Tôi tò mò bước lại gần, thấy ông cầm từng con lên, bẻ gãy đôi chân sau của chúng. Tiếng “rắc” khô khốc giữa đồng đêm nghe như tiếng gì gãy trong lòng người.

Tôi hoảng hốt hỏi:

– Làm vậy tội chết ông ơi.

Ông chỉ cười, răng vàng khè, giọng hờ hững:

– Tội gì? Có tiền là được.

Tôi im lặng, đêm ấy, tôi về mà thấy trời trên cao bỗng nặng nề hơn thường ngày, như có ai đang nhìn xuống mà không nói gì.

Rồi một thời gian sau, đời bắt đầu đòi lại.

Đứa con trai duy nhất của họ, thằng Tín, sinh ra không như bao đứa trẻ khác. Nó yếu ớt, xương mềm như bún, hai chân cong quắp không duỗi nổi. Hai vợ chồng chạy chữa khắp nơi bán trâu, bán ruộng, vay nợ chồng chất.

Nhưng bác sĩ chỉ lắc đầu, bảo: 

– Bệnh này trời định rồi.

Nghe người ta kể lại, hôm đó ông Chiến ngồi bệt ngoài hành lang bệnh viện, nắng rọi nghiêng trên mái tóc bạc, mắt ông trân trân nhìn ra khoảng trời trống. Lâu lắm, ông mới nói một câu:

– Chắc tại tui…

Chừng đó thôi, mà nghe đắng hơn trăm tiếng khóc.

Từ đó, bà Chiến ít ra đồng. Ngày nào cũng ngồi xoa bóp đôi chân teo tóp cho con, vừa làm vừa khóc. Tôi ghé qua, bà nói trong hơi thở đứt quãng:

New Project 27

Hình ảnh minh hoạ

– Giá như hồi đó tui đừng tham mấy thứ nhỏ nhỏ… chắc không tới nỗi này.”

Tôi không biết an ủi sao, chỉ lẳng lặng đứng nhìn. Ngoài sân, mấy cánh hoa mướp già rụng lả tả, vàng như những giọt nắng muộn.

Người trong xóm chẳng ai nhắc chuyện cũ nữa, ai cũng bảo, thôi, trời cũng đã phạt rồi.

Nhưng lạ lắm, từ ngày thằng Tín bệnh, vợ chồng ông Chiến thay đổi hẳn.

Ông thôi không bắt ếch nữa, ai mượn gì, ông cũng cho. Hai vợ chồng thường xuyên ăn chay niệm Phật.

Có bữa, ông mang qua nhà tôi mấy củ khoai luộc, cười hiền:

– Ăn cho vui, khoai nhà tui trồng đó, không phải khoai ai đâu.

Tôi cười, mà trong lòng thấy nghèn nghẹn.

Một buổi chiều, khi tôi đang sửa lại hàng rào tre, gió từ đồng đưa về mùi bùn ngai ngái, ông Chiến đi ngang. Ông dừng lại, nói nhỏ, giọng run run như sợ gió nghe được:

– Giờ tui chỉ mong được quay lại ngày xưa… để đừng tham chi nữa.

 Tôi nhìn ông, chỉ gật đầu. Không cần nói gì thêm. Có lẽ, người ta chỉ thật sự hiểu nhân quả khi đã mất đi thứ mình quý nhất.

Sau này, mỗi lần trời đổ mưa, tôi lại nhớ đến hình ảnh hai vợ chồng đẩy xe lăn cho con, áo mưa tả tơi, đi lặng lẽ giữa đường làng ngập nước.

 Tiếng mưa rơi chan chát trên mái tôn, hòa cùng tiếng bánh xe nghiến qua bùn nghe như một bản nhạc buồn của trời đất.

Họ từng chạy theo từng đồng bạc, từng con cá, từng buồng chuối mà cuối cùng, thứ quý giá nhất lại không giữ nổi. 

Nhưng trong cái rủi có cái may, nhờ vậy mà hai vợ chồng ông chiến lại hoàn lương thành người lương thiện, biết lên niệm kinh bái Phật, có khi lại được phúc báo về sau “trong phúc có họa trong họa có phúc” mà. 

Người xưa nói, “gieo gió gặp bão”, nghe tưởng nặng nề, nhưng thật ra đó là lời nhắc nhở, từng lời nói, từng việc làm, thậm chí từng suy nghĩ của con người, dù nhỏ đến đâu, cũng in dấu trong mắt trời. Trời không vội, nhưng cũng chẳng quên ai bao giờ.

Có lẽ, những ai từng hoài nghi luật nhân quả, chỉ cần một lần nhìn thấy ánh mắt của ông Chiến hôm ấy sẽ không còn cười khẩy nữa.

Tiểu Hoa

New Project 31

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi