Câu Chuyện Cuộc Đời

Giữ một đồng cho bão lũ, giữ một tấm lòng cho con người

Giữ một đồng cho bão lũ, giữ một tấm lòng cho con người

Trước đây, khi nghe nói người miền Trung tiết kiệm đến mức keo kiệt, tôi chưa thể hiểu hết. 

Nhưng khi đọc và tìm hiểu về những cơn bão, những câu chuyện về hậu quả thiên tai, tôi mới thật sự nhận ra rằng sự tiết kiệm ấy không phải xuất phát từ keo kiệt, mà là cách họ tồn tại trong một vùng đất khắc nghiệt, nơi thiên nhiên thử thách con người liên tục.

Vùng đất ấy quanh năm nắng cháy, gió Lào bỏng rát, đất cằn nứt nẻ. Rồi khi mùa mưa đến, nước lại dâng ngập cả trời, lũ chồng lũ, bão nối bão. Cả năm làm lụng cực nhọc, gom góp từng đồng, nhưng chỉ một đêm thôi, nước có thể cuốn sạch tất cả.

Một người đàn ông ở Thanh Hóa thở dài giữa đống gạch vụn “nhà mới xây xong, chưa kịp trả hết nợ ngân hàng, bão về cuốn trôi hết rồi… chỉ còn lại nợ.”

Câu nói ngắn ngủi mà như chạm vào tận sâu lòng người. Có gia đình vừa dựng lại mái nhà sau cơn bão trước, nay lại gồng mình chống chọi cơn bão kế tiếp. 

Có người mất đàn heo, có người nhìn ao cá trống trơn sau một đêm nước xiết. Và có những mất mát đau đớn hơn cả, là khi một thành viên trong gia đình vĩnh viễn không trở về.

Cơn bão cũ chưa kịp qua, người dân còn đang khắc phục hậu quả, thì tin bão matmo chuẩn bị tiến vào Biển Đông lại khiến lòng người thắt lại. 

New Project 11

Hình ảnh minh hoạ

Dự báo cho thấy, những cơn mưa như trút nước sẽ kéo dài, trong khi lũ cũ chưa rút hết, đất đã no nước. Một cơn mưa lớn nữa có thể trở thành thảm họa  nguy cơ “lũ chồng lũ”, sạt lở trên diện rộng là điều khó tránh khỏi.

Một giọt nước có thể không đáng sợ, nhưng hàng triệu giọt nước trong đêm có thể cuốn trôi cả mái nhà, cả sinh kế của bao người. Người dân miền Trung chưa kịp lau khô những mái tôn ẩm ướt, nay lại vội vã chằng dây, chèn bao cát, cố gia cố từng viên gạch, từng tấm ngói để ứng phó với cơn thịnh nộ mới của trời đất.

Chính trong những ngày như thế, giá trị của tiết kiệm mới hiện rõ hơn bao giờ hết.
Ở miền đất khắc nghiệt này, tiết kiệm không chỉ là một thói quen, mà là bản năng sinh tồn. Họ không tiết kiệm vì sợ nghèo, mà vì biết rằng ngày mai có thể mất tất cả. 

Tiền không chỉ để lo bữa ăn, mua lại vài tấm tôn, mà còn để dựng lại mái nhà, sửa vách tường, và quan trọng hơn  để có thể giúp đỡ người khác trong hoạn nạn.
Khi mọi thứ bị cuốn đi, chỉ những gì đã dành dụm mới giúp con người đứng dậy sau bão.

Nhưng giữa những mất mát chồng chất ấy, tình người vẫn sáng lên như ngọn đèn không tắt giữa đêm tối.
Những thanh niên không ngại hiểm nguy lao vào dòng nước xiết cứu người, những nồi cơm đỏ lửa, những gói mì, chai nước sạch được gửi tận tay bà con vùng ngập.
Ngay cả những gia đình vừa mất mái nhà vẫn góp chút gạo, chút rau, cùng nhau nấu ăn, dựng lại xóm làng.

New Project 9 1

Người dân gói bánh chưng tặng mọi người trong cơn bão

Suất cơm gửi đi chị nói” nhìn cảnh bà con ngồi trên nóc nhà giữa mênh mông nước mà rơi nước mắt. Mình còn nấu được bữa cơm, còn có thể sẻ chia, sao nỡ ngồi yên.”

Hình ảnh những bà con cùng nhau cũng thức trắng đêm gói chiếc bánh gửi tặng các hộ gặp nạn, “nhà tôi bay ngói hết, nhưng sửa tạm rồi, thấy bà con nơi khác còn ngập trong nước, không có gì ăn, nên hai vợ chồng góp chút sức nhỏ.” Câu nói mộc mạc nhưng đầy tình người.

Những hành động tưởng chừng bình thường ấy lại mang trong mình sức mạnh phi thường.
Họ tằn tiện với bản thân, nhưng rộng lòng với cộng đồng. Trong khổ cực, họ không quên sẻ chia. Trong mất mát, họ vẫn giữ được niềm tin và sự tử tế.

Tôi chợt hiểu, người miền Trung tiết kiệm không phải để giữ riêng cho mình, mà để bảo vệ, để sẻ chia.
Họ tiết kiệm hôm nay để có thể sống sót ngày mai, để khi giông bão đến vẫn còn chút gì đó mà nương tựa, và cũng để khi người khác khổ, họ có cái mà giúp.

Có lẽ, chúng ta cũng cần học người miền Trung cách tiết kiệm ấy không chỉ để dành cho riêng mình, mà để dùng trong những giờ phút cần đến, khi chính chúng ta hoặc ai đó quanh ta cần một sự giúp đỡ. 

 Tiểu Hoa biên tập

New Project 15

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi