Giàu hay nghèo, chỉ tựa cỏ mùa thu
Có những buổi chiều gió mùa thu lùa qua hiên, tôi nhìn thấy cánh đồng cỏ úa vàng, mềm như hơi thở cuối cùng của mùa hạ. Từng nhành cỏ nhỏ, buổi sáng còn xanh rì, buổi chiều đã nhuộm màu tàn phai.
Giữa khoảnh khắc ấy, tôi chợt nghĩ: đời người chẳng phải cũng giống như cỏ mùa thu đó sao – giàu hay nghèo, sang hay hèn, rốt cuộc cũng chỉ là một thoáng gió trong vòng luân chuyển của thời gian.
Người ta tranh nhau từng tấc đất, từng đồng tiền, từng vị thế, tưởng chừng có thể mang theo mãi. Nhưng rồi, khi mùa thu nhân thế khẽ chạm đến, ai cũng phải cúi đầu nhìn lại: tất cả những gì ta giữ chặt hôm nay, mai này cũng sẽ buông. Cỏ có thể xanh tốt vào hạ, cũng như người có thể phú quý một thời. Nhưng khi sương xuống, nắng tàn, cả đồng cỏ đều nằm lại trong gió, chẳng còn phân biệt đâu là cỏ mềm bên đường, đâu là cỏ quý giữa vườn cung.
Giàu có, nếu biết dùng để gieo phúc, thì tựa ánh nắng sớm mai, ấm mà không gắt, rọi sáng cả người lẫn cỏ. Còn nghèo, nếu giữ được lòng thanh thản, cũng như giọt sương đọng trên ngọn cỏ khô, trong veo, nhẹ tênh, chẳng vướng bụi đời. Cuối cùng, điều làm nên giá trị con người không phải là của cải, mà là tâm thái ta dành cho cuộc sống: ta sống ra sao giữa muôn đổi thay, ta có thể mỉm cười khi lá rụng và lặng im khi gió tàn.
Người từng trải qua thăng trầm mới hiểu: giàu không cứu được một trái tim trống rỗng, nghèo không thể ngăn được một tâm hồn biết yêu thương. Khi đứng trước hoàng hôn của đời mình, ai cũng sẽ nhận ra danh lợi chỉ là giấc mộng, tiền tài chỉ là bụi cát, còn lòng nhân và sự tỉnh thức mới là điều còn lại mãi.
Hãy thử một lần buông hết những bon chen, ngồi xuống bên triền cỏ mùa thu. Gió sẽ kể cho bạn nghe rằng: không có cỏ nào mãi xanh, cũng chẳng có mùa thu nào vĩnh viễn buồn. Mọi thứ đều đến và đi theo vòng sinh diệt tự nhiên. Hiểu được điều đó, ta không còn sợ mất, cũng chẳng quá vui khi được.
Và rồi trong khoảnh khắc ấy, bạn sẽ thấy một sự bình an dịu nhẹ lan khắp tâm hồn, như ngọn cỏ khô vẫn đung đưa trong gió, chẳng vì giàu mà kiêu, chẳng vì nghèo mà bi lụy.
Giàu hay nghèo, rốt cuộc chỉ tựa cỏ mùa thu, tàn rồi lại mọc, mất rồi lại sinh, nhưng điều còn mãi là tấm lòng an nhiên giữa biến dịch vô thường.
Mỹ Mỹ
Xem thêm
Theo vandieuhay