Bão lũ phơi bày mất mát, nhưng cũng thắp sáng những điều đẹp đẽ nhất của tình người
Có những hình ảnh trong đời thường, thoáng qua thôi, nhưng lại đủ lay động đến tận cùng trái tim người chứng kiến. Giữa những ngày bão lũ dồn dập miền Trung, trên mạng xã hội lan truyền hình ảnh một ông cụ tóc bạc trắng, gương mặt hằn nếp nhăn, ăn mặc giản dị nhưng tươm tất, đang chầm chậm dắt chiếc xe máy cũ lội giữa dòng nước ngập. Trên yên xe, bà cụ người bạn đời bao năm của ông ngồi co ro, hai tay ôm chặt lấy khung xe, ánh mắt thấp thoáng lo âu.
Nước dâng cao đến ngang đầu gối ông cụ, một nửa bánh xe máy đã chìm nghỉm trong làn nước đục ngầu. Trong dòng nước chảy, mỗi bước chân đều chông chênh, trơn trượt. Thế nhưng ông vẫn cúi mình, dồn sức mà bước từng bước nặng nề, như gồng gánh cả cuộc đời để đưa vợ mình đến bệnh viện. Tấm lưng còng của ông run lên vì lạnh, nhưng bàn tay vẫn giữ chắc tay lái, không buông, không rời. Hình ảnh đó khiến nhiều người nghẹn lại, giữa cơn bão hung dữ, tình yêu bình dị lại sáng lên như một ngọn đèn nhỏ.
Trong những ngày khắc nghiệt này, không ít hình ảnh ấm lòng khác cũng khiến người ta bùi ngùi. Khi cơn bão vừa tạm dừng, người dân tranh thủ lau khô những mái nhà ướt sũng, dựng lại cánh cửa xiêu vẹo. Tiếng cười vang lên khi có người hóm hỉnh kể về “đám cưới mùa bão”, nơi cô dâu chú rể vẫn tay trong tay giữa mưa gió, để rồi bữa tiệc cưới biến thành kỷ niệm khó quên. Các vị khách du lịch nước ngoài, thay vì vội vàng rời đi, lại không ngần ngại xắn quần, cởi áo để cùng bà con xúc bùn, dọn dẹp sân nhà. Có du khách coi đây là “trải nghiệm đáng nhớ”, hệt như lần họ đạp xe dưới cơn mưa ở Hà Nội, hay thậm chí có người còn hào hứng bơi giữa lòng thủ đô ngập nước.
Những khoảnh khắc “thả lỏng” ấy không phải là sự chủ quan, mà giống như một hơi thở giữa chừng, để lấy lại tinh thần trước khi đối mặt với những đợt bão tiếp theo. Người dân vùng lũ vẫn quen sống cùng thiên tai, nhưng trong mỗi lần gượng dậy ấy, lại càng thấy rõ sự kiên cường, bất khuất. Họ không chịu buông xuôi, không đầu hàng, mà biết nở một nụ cười giữa khốn khó, biết dìu nhau đứng dậy từ đổ nát.
Và chính những hành động nhỏ bé, những tình người tưởng chừng bình thường ấy lại khiến trái tim con người thêm ấm áp. Hình ảnh ông cụ tóc bạc đưa vợ đi giữa dòng nước lũ chính là minh chứng rõ nhất. Giữa lúc bão tố cuốn phăng bao mái nhà, bao tài sản, tình yêu và lòng nhân ái vẫn là thứ không thể bị cuốn trôi. Đó là sự thủy chung trọn vẹn mà không cần lời hứa hẹn, là tình nghĩa vợ chồng “đầu bạc răng long” được viết tiếp trong nghịch cảnh.
Trong một xã hội ngày càng hối hả, đôi khi chúng ta mệt mỏi vì thấy ít đi những nghĩa cử đẹp, ít đi sự quan tâm dành cho nhau. Thế nhưng, một cái chìa tay đúng lúc, một hành động giản dị nhưng chân thành, vẫn đủ để sưởi ấm trái tim người khác. Như người ta vẫn nói: “Chỉ một hành động giúp đỡ nhỏ bé, cũng đủ để sưởi ấm một trái tim héo tàn.”
Cơn bão rồi sẽ qua, nước sẽ rút, những con đường lại khô ráo, mái nhà lại được dựng lên. Nhưng ký ức về những khoảnh khắc như thế, ông cụ dắt xe ngập đến nửa bánh, vẫn chắt chiu từng bước đưa vợ đến bệnh viện, sẽ ở lại rất lâu trong tâm trí người chứng kiến. Nó nhắc ta rằng, trong bão tố, điều níu giữ con người không chỉ là mái nhà, không chỉ là cơm áo, mà còn là bàn tay không rời, là tình người không mất.
Bởi lẽ, thiên tai có thể cuốn trôi nhiều thứ, nhưng không thể cuốn trôi lòng tốt và tình yêu. Và chính điều đó, mới là sức mạnh để con người đứng lên, bước tiếp, đi qua mọi cơn bão của cuộc đời.
Tú Uyên biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay