“Mỗi khi lòng chúng ta lên án chúng ta…”: phá vỡ chiếc quan tài trong lòng
Bạn có bao giờ cảm thấy bị chính tấm lòng mình lên án chưa? Nó nhốt niềm vui của bạn trong một chiếc quan tài. Nó chiếu lại tội lỗi của bạn trên màn hình lớn, bắt bạn xem đi xem lại không ngừng.
“Mỗi khi lòng chúng ta lên án chúng ta…” (1 Giăng 3:20). Những lời này như một chiếc gương, phản chiếu những góc khuất sâu thẳm trong tâm hồn, nơi ta tự biến mình thành vị quan tòa khắc nghiệt nhất.
Có bao giờ bạn cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, như thể một chiếc quan tài vô hình đang khóa chặt niềm vui, chỉ để lại những tiếng thì thầm sắc lạnh của tội lỗi và hối tiếc? Nó giống một bộ phim cũ tua đi tua lại những sai lầm, những khoảnh khắc bạn ước mình có thể làm khác đi. Màn hình lớn trong tâm trí không ngừng chiếu, và bạn dù muốn hay không vẫn buộc phải ngồi xem, lòng đau nhói.
Lòng lên án là một thứ kỳ lạ, tàn nhẫn nhưng cũng thật gần gũi. Nó không cần ai khác để chỉ trích, không cần lời nói từ bên ngoài để làm ta tổn thương. Chính ta tự xây những bức tường, tự biến mình thành tù nhân của sự tự trách. Có những đêm dài khi thế giới im lặng, lòng ta lại ồn ào với những câu hỏi: “Tại sao mình lại làm thế?”, “Nếu mình đã chọn khác đi, mọi thứ có tốt hơn không?”. Những câu hỏi ấy không chỉ giam cầm niềm vui mà còn khiến ta quên mất rằng cuộc sống không chỉ được định nghĩa bởi những lỗi lầm.
Tôi từng gặp một người phụ nữ với đôi mắt đượm buồn nhưng ẩn chứa một sức mạnh thầm lặng. Cô kể rằng có những đêm cô ngồi bên cửa sổ nhìn ánh trăng mờ nhạt, trái tim như bị bóp nghẹt bởi những sai lầm trong quá khứ. Một mối quan hệ tan vỡ, những lời nói không thể rút lại và cảm giác mình chẳng xứng đáng với hạnh phúc. Cô mô tả tâm hồn mình như một ngôi nhà hoang đầy bụi bặm và những mảnh kính vỡ. Mỗi lần cố bước đi cô lại tự làm mình tổn thương bởi những ký ức sắc nhọn.
Nhưng giữa bóng tối của sự tự trách luôn có một tia sáng nhỏ bé nhưng mãnh liệt. Câu Kinh Thánh trong 1 Giăng 3:20 không dừng lại ở lời lên án mà mở ra một chân lý sâu sắc: dù lòng ta có khắc nghiệt đến đâu, tình yêu và ân sủng của Chúa vẫn lớn hơn, dịu dàng hơn, đủ sức xoa dịu mọi vết thương.
Với cô, hành trình chữa lành bắt đầu từ những điều giản dị nhất. Cô viết nhật ký, để những dòng chữ trở thành nơi gửi gắm nỗi đau. Mỗi trang giấy là một lần cô tháo bỏ những sợi gai quấn quanh trái tim. Cô trồng một chậu cây nhỏ, chăm chút nó mỗi ngày và nhận ra rằng, giống như cây cần thời gian để đâm chồi, tâm hồn cô cũng cần kiên nhẫn để nở hoa.
Chữa lành tâm hồn không phải là một hành trình thẳng tắp. Đôi khi ta sẽ vấp ngã, sẽ khóc, sẽ cảm thấy như mình lại rơi vào bóng tối. Nhưng mỗi bước nhỏ, một lời cầu nguyện thầm lặng, một nụ cười chia sẻ với người lạ, hay một khoảnh khắc ta tha thứ cho chính mình đều là một viên gạch xây nên con đường dẫn đến bình an.
Cô kể rằng ngày cô cảm nhận được sự chữa lành không phải là ngày mọi nỗi đau biến mất mà là ngày cô nhận ra mình có thể sống chung với chúng và vẫn mỉm cười. Cô học cách yêu thương bản thân, cô đang cố gắng, đang lớn lên qua từng giọt nước mắt và từng niềm vui nhỏ bé.
Hãy tưởng tượng trái tim bạn là một căn phòng đầy những chiếc gương phản chiếu lỗi lầm. Nhưng chỉ cần một ngọn nến nhỏ của sự tha thứ được thắp lên, bóng tối sẽ tan biến. Tha thứ cho chính mình là một hành trình khó khăn nhưng đẹp đẽ, đòi hỏi ta phải đối diện với những góc khuất, chấp nhận rằng ta không hoàn hảo, nhưng vẫn xứng đáng với niềm vui và hy vọng.
Hãy hướng lòng mình đến những giá trị tích cực: tìm niềm vui trong ánh nắng sớm mai, trong tiếng cười giòn tan của một đứa trẻ, hay trong cảm giác thanh thản khi bạn nói với chính mình: “Mình ổn. Mình sẽ ổn thôi.”
Và quan trọng hơn hãy nhớ rằng bạn không đơn độc. Khi lòng bạn lên án, có một tình yêu lớn hơn đang dang tay chờ bạn – tình yêu của Chúa, của những người xung quanh, và của chính bạn.
Hãy để lòng trắc ẩn, sự tha thứ và niềm tin trở thành ngọn gió thổi bay những đám mây đen. Hãy để tình yêu đập vỡ chiếc quan tài giam giữ niềm vui, để trái tim bạn được tự do bay cao, rực rỡ như những vì sao trong đêm tối.
Hành trình chữa lành tâm hồn là câu chuyện về sự dũng cảm, về việc tìm lại ánh sáng trong chính mình. Dù tan vỡ tâm hồn bạn vẫn là một kiệt tác xứng đáng được nâng niu, được chữa lành và được tỏa sáng.
Mỹ Mỹ
Xem thêm
Theo vandieuhay