Làm việc thiện không cầu báo đáp, cảm động thần linh, cải biến vận mệnh
Có người hỏi: “Làm việc thiện, liệu có thể thay đổi vận mệnh?”
Thật ra, có. Nhưng không phải việc thiện nào cũng kết trái thành phúc báo. Nếu việc thiện ấy khởi từ tâm cầu danh, cầu lợi, cầu phúc, thì cái thiện đã nhuốm tạp, khó bền lâu. Chỉ có cái thiện vô cầu, xuất phát từ lòng từ ái thuần khiết, mới là chân thiện. Chính cái thiện ấy mới có thể khiến đất trời cảm động, xoay chuyển cả mệnh số con người.
Câu chuyện trong Tam ngôn lưỡng phách là một minh chứng sống động còn lưu truyền đến hôm nay.
Tấn Công Bùi Độ đời Đường, thuở chưa gặp thời, nghèo rớt mồng tơi, công danh lận đận. Một lần ông đi xem tướng, mong tìm định hướng đường đời. Thầy tướng sau khi quan sát liền nói:
“Công danh của túc hạ cũng không cần phải hỏi, tôi có lời khác, nếu túc hạ không trách thì mới dám trực ngôn.”
Bùi Độ đáp: “Tiểu sinh vì lạc lối, nên cầu tiên sinh chỉ giáo, sao lại dám trách.”
Thầy tướng nói: “Túc hạ có đường vân rắn bay vào miệng, trong vài năm, ắt sẽ chết đói ở rãnh nước.” Ngay cả tiền xem tướng, thầy cũng không nhận. Bùi Độ nghe xong, là bậc quân tử biết mệnh, nên cũng không để tâm nhiều.
Một hôm, ngẫu nhiên đến chùa Hương Sơn dạo chơi, ông thấy trên bàn Phật sáng rực rỡ, bước tới thì nhận ra đó là một chiếc vòng quý. Bùi Độ nghĩ: “Ngôi chùa vắng vẻ này sao lại có vòng quý? Ắt có nhà phú quý đến lễ Phật, người hầu sơ ý bỏ quên. Nhất định họ sẽ quay lại tìm.” Nghĩ vậy, ông ngồi dưới hành lang chờ đợi.
Chờ mãi đến sáng hôm sau, quả nhiên có một cô gái chạy vào chùa, hớt hải tìm kiếm. Nhìn bàn thờ trống trơn, nàng kêu khổ rồi ngã xuống khóc lăn. Bùi Độ tiến lại hỏi:
“Cô nương, sao lại khóc lóc thế này?”
Cô gái đáp: “Cha thiếp bị hãm hại, kết tội tử hình, không nơi nào kêu oan được. Thiếp ngày ngày đến chùa khấn Phật phù hộ. Gần đây may mắn được người thương tình tặng một chiếc vòng quý để làm tiền chuộc cha giảm tội. Hôm qua thiếp dâng vòng lên Phật, lạy tạ Ngài, vì sốt ruột vội vàng nên bỏ quên. Đi nửa đường mới phát hiện, quay lại thì đã mất. Mất vòng này, cha thiếp sẽ không còn hy vọng thoát nạn…” Nói rồi nàng khóc nức nở.
Bùi Độ liền nói: “Cô nương chớ đau buồn, chiếc vòng này là do tôi nhặt được, nên ở đây chờ người quay lại.” Ông trao trả vòng.
Cô gái xúc động khấu tạ: “Xin cho biết danh tính tiên sinh, ngày sau cha thiếp thoát nạn, ắt sẽ đến cảm tạ.”
Bùi Độ xua tay: “Cô nương chớ bận lòng. Tôi nghèo hèn, không giúp gì thêm được, mới là điều hổ thẹn. Trả lại đồ người khác để quên, đó là việc thường tình, đâu đáng tạ ơn.” Nói rồi, ông không lưu danh tính, lặng lẽ bỏ đi.

Vài ngày sau, Bùi Độ lại gặp thầy tướng hôm trước. Thầy vừa nhìn đã thất kinh:
“Túc hạ đã làm việc thiện gì rồi sao?”
Bùi Độ đáp: “Không có.”
Thầy tướng nghiêm giọng: “Không thể nào! Tướng diện của túc hạ đã thay đổi hẳn. Đường âm đức hiện rõ, ắt sau này làm quan to, phú quý song toàn, thọ đến tám, chín mươi tuổi.”
Bùi Độ nghe vậy chỉ cười, coi như lời nói bâng quơ. Nhưng về sau, quả nhiên ông đỗ đạt hiển hách, làm quan trải bốn triều, được phong Tấn Quốc Công, thọ hưởng tuổi già an nhàn.
Từ một kẻ mệnh yểu, chỉ nhờ một lần trả lại vật quý mà chẳng cầu báo đáp, Bùi Độ đã cải biến vận mệnh của mình. Ông không cần danh, chẳng cần ghi ơn, nhưng trời đất lại ghi nhận âm đức ấy, để rồi xoay chuyển số phận tưởng chừng đã định sẵn.
Đó chính là đạo lý lớn: Làm việc thiện không cầu báo đáp, mới là chân thiện. Chính cái thiện vô cầu ấy mới cảm động thần linh, giúp con người thuận theo Thiên ý, mở ra phúc phận, thọ mệnh và an lạc dài lâu.
Khai Tâm biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay