Trong xã hội này, còn chỗ cho một người bình thường không?
Có bao giờ bạn tự hỏi: “Mình chỉ muốn sống bình thường thôi, có được không?” Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng khi câu hỏi ấy bật ra, thường là lúc ta đã thấy mệt mỏi với việc phải chạy, phải cố, phải gồng lên để bằng ai đó, để không bị tụt lại phía sau.
Nhiều người nghĩ bình thường là chẳng có gì nổi bật, không tài giỏi, không thành tựu lớn lao. Nhưng bạn có để ý không, ngay cả những người mà ta tưởng chừng bình thường nhất, đôi khi lại có một câu chuyện khiến ta bất ngờ.
Một bác xe ôm cả đời rong ruổi ngoài đường, nhưng nuôi được ba đứa con ăn học thành người. Một cô công nhân làm ca đêm, lặng lẽ gửi từng đồng tiền về quê cho cha mẹ già. Hay chính bạn học cùng lớp ngày xưa, chẳng bao giờ đứng nhất nhì, nhưng trong lòng lại cất giấu cả một thế giới riêng.
Hóa ra, “bình thường” chỉ là cái vỏ ta gán cho nhau. Còn bên trong, ai cũng có điều đặc biệt. Vậy thì, có thực sự tồn tại một người hoàn toàn bình thường không?
Mình kể bạn nghe một chút nhé. Có giai đoạn mình lúc nào cũng thấy áp lực. Mở điện thoại lên, toàn thấy bạn bè khoe học bổng, khoe công việc mới, khoe dự án khởi nghiệp. Mình ngồi nhìn mà thấy mình nhỏ bé đến mức… chẳng biết bấu víu vào đâu.
Có đêm, mình nằm nghĩ: “Ước gì mình chỉ được sống một đời bình thường thôi. Đi làm, về nhà, ăn cơm, đọc sách, chăm sóc gia đình. Thế thôi.” Nhưng rồi nỗi sợ khác lại kéo đến: nếu mình cứ bình thường như vậy, liệu người khác có coi mình là thất bại không?
Thật lạ, cái điều vốn dĩ tự nhiên nhất là được sống một cuộc đời bình thường, lại trở thành một thứ phải xin phép, phải đấu tranh. Trong một xã hội mà ai cũng muốn nổi bật, có khi “bình thường” mới chính là khác thường.
Bạn có từng nghĩ, nếu tất cả đều muốn phi thường, thì lấy ai giữ nhịp cho cuộc sống?
Cơm ta ăn mỗi ngày là từ mồ hôi của những người nông dân bình dị. Con đường ta đi sạch sẽ là nhờ những cô chú lao công làm việc lúc mọi người đang say ngủ. Chuyến xe buýt đến đúng giờ là nhờ những bác tài đều đặn mỗi sáng.
Họ có xuất hiện trên báo chí không? Không. Có nhiều người nhớ tên không? Chắc là cũng không. Nhưng thử thiếu họ đi, cuộc sống của chúng ta có còn suôn sẻ không?
Thành ra, cái “bình thường” mà ta hay xem nhẹ thật ra chính là nền tảng cho tất cả. Bình thường không hề tầm thường. Nó là cách âm thầm giữ cho thế giới vận hành.
Sau nhiều lần tự dằn vặt, mình nhận ra là làm một người bình thường đâu có nghĩa là buông bỏ. Mình vẫn cố gắng mỗi ngày, chỉ là không còn cố để chứng minh với ai nữa.
Niềm vui giờ đến từ những điều rất nhỏ: một bữa cơm nóng mẹ nấu, một cuốn sách đọc dở, một chiều ngồi cà phê với người bạn lâu năm. Lúc đó, mình mới hiểu cái “bình thường” mà mình từng sợ hãi lại chính là sự đủ đầy mà mình đi tìm bấy lâu.
Nên nếu bạn cũng đang tự hỏi: “Làm một người bình thường có được không?”, thì mình muốn nói rằng “có chứ.” Không ai có quyền lấy đi điều đó của bạn. Bình thường hay phi thường, rốt cuộc cũng chỉ là cái tên gọi. Quan trọng là bạn thấy bình yên trong lựa chọn của mình.
Có thể, khi bạn chấp nhận mình bình thường, bạn lại đang làm một việc rất phi thường. Dám sống thật, dám không chạy theo kỳ vọng của người khác, dám yêu thương những ngày trôi qua tưởng chừng vô nghĩa.
Bình thường… cũng là một cách sống đẹp. Và đôi khi, bình thường chính là điều quý giá nhất.
Tú Uyên biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay