Thương lắm miền Trung, nỗi lòng con xa xứ
Cơn bão số 10 vừa đi qua, để lại trên dải đất miền Trung thân thương những mất mát đau lòng. 11 người đã ra đi vĩnh viễn, 13 người còn bặt vô âm tín, 8 người chưa thể liên lạc, và 33 người đang oằn mình với thương tích. Phía sau những con số khốc liệt ấy không chỉ là thống kê, mà là những mái nhà tan tác, những phận người chênh vênh, những giọt nước mắt chẳng thể nào đong đếm.
Miền Trung đã quen gió cát, nắng gắt rồi mưa dầm, đã bao lần gồng mình trước thiên tai, nhưng mỗi mùa bão đi qua vẫn để lại trong lòng người nỗi xót xa không nguôi. Người ở quê thì tất tả chống đỡ, người ở xa thì lòng như lửa đốt, chỉ mong ngóng một điều giản dị: “Cha mẹ, quê nhà có được bình an?”
Ở miền quê, cha già cặm cụi buộc chặt từng tấm phên, mẹ già lom khom che chắn chum gạo, hũ muối. Trong cơn bão cuồng nộ, họ vẫn lặng lẽ gánh lấy nhọc nhằn để con cái yên lòng nơi xa. Còn ở phố thị, những người con xa xứ ngồi lặng bên màn hình, dõi theo từng bản tin, chờ một cuộc gọi thông suốt. Khi nghe được giọng cha mẹ, tim mới tạm an; còn nếu mất tín hiệu, cả đêm dài chỉ trằn trọc lo âu.

Đi xa quê, mải miết với cơm áo gạo tiền, đôi khi chỉ kịp gửi về một lời hỏi han vội vã: “Cha mẹ khỏe không?”. Nhưng khi bão ập tới, câu hỏi ấy mới trở nên quá mong manh, nhỏ bé đến chạnh lòng. Lúc ấy, ta mới thấy bình an của cha mẹ, của mái nhà nơi chôn nhau cắt rốn, chính là điều lớn lao và quý giá hơn tất cả.

Rồi bão cũng sẽ qua, trời cũng sẽ sáng. Nhưng nỗi lo lắng trong tim mỗi người con xa quê đâu dễ tan đi. Nó nhắc ta nhớ rằng cha mẹ chẳng thể đợi ta mãi, thời gian dành cho người thân ngày một ngắn dần. Và ta sợ nhất, một ngày nào đó, ngay cả câu hỏi “Cha mẹ có bình an?” cũng chẳng còn ai để trả lời.
Thương lắm miền Trung – mảnh đất oằn mình giữa bao bão tố. Thương lắm cha mẹ quê nhà, vẫn bám trụ, vẫn nhẫn nại như dáng phi lao trước gió. Với những người con xa xứ, bình an nơi quê hương chính là ngọn lửa giữ ấm trái tim, là điểm tựa để bước qua bao phong ba của cuộc đời.
Khai Tâm biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay