Người vợ tái sinh mang theo ký ức để tiếp tục cuộc hôn nhân
Người vợ tên Dương Thị mang theo ký ức tiền kiếp, tái sinh trở lại để tiếp tục mối duyên dang dở cùng người chồng năm xưa.
Trong nhân thế, hết thảy sự việc đều do duyên hóa thành. Bởi vậy, khi còn tại thế, con người nên tích đức, hành thiện để kết thiện duyên. Cổ ngữ có câu: “Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên.” Người thì một đời vinh hoa phú quý, kẻ lại nghèo hèn lận đận, trong chốn u minh, tự có thiên ý an bài.
Có một vị quan tên là Lưu Lập. Thê tử của ông là Dương thị. Một hôm, Dương thị bảo với chồng:
“Thiếp đem tấm thân yếu nhược gửi gắm nơi lang quân, hằng cảm tạ ân tình mà lang quân dành cho. Vốn tưởng vợ chồng có thể hòa mục, bách niên giai lão, chẳng ngờ chẳng bao lâu nữa thiếp phải rời xa mà về cõi u minh.”
Nói đoạn, nàng khóc nức nở, thương tâm khôn xiết.
Lưu Lập an ủi: “Bình thường nàng không hề có bệnh tật, sao lại nói lời ấy?”
Dương thị đáp: “Mấy ngày nay thiếp thường mệt mỏi, thần trí mê loạn, tự biết mình khó qua khỏi. Xin phó thác tiểu nữ Mỹ Mỹ cho lang quân.”
Rồi lại dặn: “Đợi đến khi Mỹ Mỹ trưởng thành, mong lang quân hãy lưu con ở bên hai, ba năm nữa rồi hãy gả đi.”
Không ngờ đêm ấy, Dương thị qua đời.
Mười năm sau, Lưu Lập cáo quan về quê.
Một lần, ông đến trang viên của Triệu viên ngoại ngoài thành để thưởng hoa. Đi được chừng hai, ba dặm, ông thấy trong một vườn hạnh, hoa nở rực rỡ, có hơn mười thiếu nữ đang thưởng ngoạn. Ông ghìm ngựa đứng ngắm, thì thấy một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, men theo tường lén nhìn về phía ông.
Lưu Lập lại đi hơn trăm bước thì đến phủ Triệu viên ngoại. Vào trong, thấy người nhà chạy ngược chạy xuôi, có vẻ có việc khẩn cấp. Chủ nhân là Triệu viên ngoại mãi lâu sau mới ra tiếp khách.
Triệu viên ngoại nói: “Vừa rồi tiểu nữ cùng gia nhân ra vườn thưởng hoa, bất ngờ lâm bệnh cấp, nên không kịp ra nghênh tiếp.”
Ngồi chưa bao lâu, lại có tỳ nữ đến thì thầm, Triệu viên ngoại lập tức bước vào nội thất. Từ đó, trong suốt buổi tiếp khách, ông cứ vào ra mấy phen.
Khi trở lại, Triệu viên ngoại thở than không ngớt, rồi hỏi Lưu Lập:
“Năm ấy tháng ấy, ngài có từng làm huyện úy Trường Cát chăng?”
Lưu Lập đáp: “Có.”
Triệu hỏi: “Ngài cưới Dương thị phải không?”
Lưu Lập đáp: “Đúng vậy.”
Triệu lại hỏi: “Ngài có một ái nữ tên Mỹ Mỹ, và một gia đồng tên Thu Tốn chăng?”
Lưu Lập nói: “Quả thế. Hôm nay chính Thu Tốn dắt ngựa cho ta.”
Nghe xong, Triệu viên ngoại vừa kinh ngạc vừa cảm thán.
Chốc sau, có người gọi Thu Tốn vào nội thất. Y thấy một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, nước mắt lưng tròng hỏi: “Mỹ Mỹ nay ra sao?”
Thu Tốn lấy làm lạ, song vẫn đáp: “Bình an vô sự.” Rồi cúi lạy lui ra, lòng đầy nghi hoặc.
Lưu Lập cũng lấy làm kỳ, liền hỏi nhỏ Triệu viên ngoại:
“Tôi vốn không quen biết tiên sinh, sao tiên sinh lại rõ hết sự tình của tôi như thế?”
Triệu viên ngoại bèn nói rõ:
“Vừa rồi tiểu nữ ngất xỉu giữa lúc ngắm hoa. Khi tỉnh lại, nó bảo tiền sinh vốn là vợ của ngài, nay tuy cách kiếp chuyển sinh, song tình duyên chưa từng đoạn tuyệt. Khi gặp ngài, xúc động quá độ nên hôn mê bất tỉnh.”
Lưu Lập nghe vậy, cảm khái muôn phần, lặng im hồi lâu.
Suy đi tính lại, cuối cùng ông nói:
“Nay tuổi ta chưa già, thân phận công danh vẫn còn, nguyện cùng tiểu thư kết mối duyên cách kiếp.”
Mọi người nghe xong đều tán đồng. Thế là Lưu Lập trở thành tế tử nhà họ Triệu, còn ái nữ Mỹ Mỹ lại hóa ra lớn hơn “mẫu thân” ba tuổi.
Ắt hẳn, đó chính là nhân duyên luân hồi, do tạo hóa xoay vần mà nên vậy.
(Trích Hội Xương Giải Di Lục)
Khai Tâm biên dịch
Theo secretchina
Xem thêm
Theo vandieuhay