Câu Chuyện Cuộc ĐờiĐời Sống

Chỉ khi ta dám yếu đuối, mới thấy ta mạnh mẽ đến nhường nào

Chỉ khi ta dám yếu đuối, mới thấy ta mạnh mẽ đến nhường nào
Chỉ khi ta dám yếu đuối, mới thấy ta mạnh mẽ đến nhường nàoChỉ khi ta dám yếu đuối, mới thấy ta mạnh mẽ đến nhường nào

Có bao giờ bạn ngồi trong căn phòng tối, ánh đèn vàng lặng lẽ rọi xuống, và chợt nhận ra chỉ một câu nói, một mất mát, hay một ánh nhìn lạnh lùng cũng đủ làm trái tim mình run rẩy? Con người, dù mạnh mẽ đến đâu, vẫn mong manh một cách khó ngờ. Chúng ta thường tự nhủ mình phải cứng rắn, phải gồng lên để bước qua mọi chuyện, nhưng sự thật là chỉ một vết xước nhỏ nơi tâm hồn cũng có thể khiến ta chao đảo. Sự mong manh ấy không phải là điều gì đáng xấu hổ, bởi chính nó mới cho ta thấy mình thật sự đang sống, đang yêu và đang kết nối.

Tôi nhớ về một người đàn ông ở tuổi trung niên, từng là chỗ dựa vững chắc cho gia đình, bỗng mất việc trong một đợt suy thoái kinh tế. Ông thu mình lại trong căn phòng khách tối, rèm cửa lúc nào cũng kéo kín, lặng lẽ ngồi trên ghế sofa với chai bia chưa cạn. 

Ngày này qua ngày khác, sự im lặng nặng nề phủ kín cả căn nhà. Nhưng rồi một buổi tối, trong ánh nến mờ trên bàn ăn, ông lấy hết dũng khí để nói: “Anh đã rất sợ, sợ rằng mình thất bại và sẽ làm em cùng các con thất vọng.” Lời thú nhận run rẩy ấy như một vết nứt nhỏ trên bức tường ông tự dựng quanh mình. 

Nhưng kỳ lạ thay, từ vết nứt ấy lại tràn ra hơi ấm, vợ ông nắm lấy tay, các con ôm chặt ông, và gia đình cùng nhau tìm cách vượt qua. Có lẽ, nếu ông cứ mãi cố tỏ ra mạnh mẽ, họ đã chẳng bao giờ tìm lại được sự gắn kết ấy. Đôi khi, chính khi ta thừa nhận mình mong manh, ta lại mở ra cơ hội để được yêu thương và nâng đỡ.

Sự mong manh không chỉ nằm ở những biến cố riêng lẻ. Nó bộc lộ sâu sắc nhất trong những hoàn cảnh nghiệt ngã mà lịch sử đã từng chứng kiến. Viktor Frankl một bác sĩ tâm thần người Áo bị đẩy vào trại tập trung Auschwitz trong Thế chiến thứ hai. Ông mất gần như toàn bộ gia đình, phải sống trong cảnh đói khát, lạnh lẽo và chứng kiến cái chết diễn ra hàng ngày trước mắt. 

Trong cuốn sách Tìm ý nghĩa cuộc sống, Frankl kể rằng nhiều người đã gục ngã không chỉ vì đói hay rét, mà vì họ đánh mất niềm tin vào ngày mai. Thế nhưng, chính trong khoảnh khắc mong manh ấy, ông phát hiện ra một sự thật rằng, con người có thể bị lấy đi mọi thứ, trừ cách mà họ chọn để đối diện với hoàn cảnh. 

188db2a232ecb6276d6fd9c950b3f5b5

Ông sống sót nhờ giữ trong tim hình bóng vợ mình và một ý chí tìm ý nghĩa cho nỗi đau. Câu chuyện ấy khiến tôi hiểu rằng, sự mong manh không có nghĩa là yếu đuối hoàn toàn; nó giống như một sợi dây căng mảnh, có thể đứt bất cứ lúc nào, nhưng cũng chính vì mỏng manh mà ta phải nâng niu, trân trọng, và tìm điểm tựa trong tình thương để nó không bị bẻ gãy.

Nhưng đâu cần đến chiến tranh hay mất mát lớn lao, ta mới thấy mình mong manh. Thật ra, ngay trong đời sống thường nhật, bao lần bạn phải cắn môi để kìm giọt nước mắt khi nghe một lời nói vô tâm? Bao lần bạn cảm thấy trái tim mình trống rỗng chỉ vì chờ một tin nhắn hồi âm không bao giờ đến? 

Những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé ấy cũng đủ làm ta thấy thế giới như sụp xuống dưới chân. Và rồi, cũng chính trong những giây phút ấy, một cái ôm, một lời động viên, hay thậm chí chỉ là một ánh nhìn cảm thông, có thể kéo ta ra khỏi vực sâu. Tình thương từ người khác giống như đôi bàn tay kịp thời đỡ lấy một chiếc ly thủy tinh đang rơi, để nó không vỡ nát trên nền gạch lạnh.

Tôi nghĩ đến một nữ ca sĩ trẻ ở Chicago, Eryn Allen Kane, người viết ca khúc Fragile để nói về những vết thương âm thầm được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Cô kể rằng, mẹ và bà ngoại mình đều học cách giấu nước mắt, dạy con phải mạnh mẽ đến mức xây những bức tường cảm xúc dày đặc quanh trái tim. 

Nhưng rồi, chính những bức tường ấy khiến họ ngột ngạt, cô đơn, và càng mong manh hơn bao giờ hết. Trong MV bài hát, Kane ngã quỵ giữa bốn bức tường cao ngất, rồi dần phá vỡ chúng qua từng điệu nhảy. Cô muốn nhắn rằng, chỉ khi ta dám đối diện và bộc lộ sự mong manh, ta mới thật sự bắt đầu hành trình chữa lành. Và không chỉ cho bản thân, mà còn cho cả thế hệ mai sau.

Khi nghe những câu chuyện ấy, tôi chợt nghĩ, phải chăng sự mong manh là một phần tất yếu của kiếp người? Ta có thể mong manh ở thể xác, chỉ cần một cơn bệnh, một tai nạn nhỏ đã đủ khiến thân thể rệu rã. Ta mong manh ở tinh thần, một lời chê bai, một sự mất mát cũng khiến tâm hồn chao đảo. Ta mong manh cả trong các mối quan hệ, đôi khi chỉ một sự im lặng kéo dài cũng có thể làm ta ngờ vực tất cả. 

Nhưng lạ thay, chính nhờ mong manh mà ta học được cách trân trọng, cách yêu thương. Nếu không mong manh, ta đã không biết thế nào là cần đến một bàn tay khác nắm lấy tay mình. Nếu không mong manh, ta cũng chẳng nhận ra giá trị của những người ở bên cạnh, vực ta dậy khi tưởng như đã gục ngã.

a72ee8847eefa782bf04b24bb0dae981

Có một câu nói của Paulo Coelho mà tôi rất thích: “Tình yêu mạnh mẽ nhất là tình yêu dám thể hiện sự mong manh của mình.” Thật vậy, khi ta để ai đó thấy mình run rẩy, yếu ớt, ta đang trao cho họ một phần dễ vỡ nhất của trái tim. Và chỉ trong khoảnh khắc ấy, tình thương thật sự mới được sinh ra. Tình thương không đến từ hoàn hảo, mà đến từ sự đồng cảm, từ việc ta nhận ra rằng ai trong chúng ta cũng có thể đổ vỡ, và chính vì thế mà ta cần nâng đỡ lẫn nhau.

Khi ngồi viết những dòng này, tôi tự hỏi rằng bạn đã bao giờ thấy mình mong manh đến mức chỉ muốn buông xuôi chưa? Nếu có, tôi mong bạn hãy nhớ rằng sự mong manh ấy không phải là dấu chấm hết. Nó chỉ đang thì thầm rằng là bạn cần một vòng tay, một lời sẻ chia. Và đâu đó quanh bạn, sẽ luôn có người sẵn lòng dang tay ra. Hãy cho mình cơ hội mở lòng, bởi đôi khi, chỉ cần một lần thừa nhận mình yếu đuối, bạn sẽ tìm thấy nguồn sức mạnh để bước tiếp.

Con người thật sự có thể mong manh đến mức một cơn gió cũng làm nghiêng ngả, một nỗi buồn nhỏ cũng khiến rơi lệ. Nhưng chính nhờ mong manh, ta mới biết thế nào là hạnh phúc khi được chở che, thế nào là ấm áp khi được yêu thương. Sự mong manh làm nên vẻ đẹp của đời sống, bởi nó nhắc chúng ta rằng: chẳng ai có thể một mình đi hết con đường. Và có lẽ, món quà lớn nhất mà ta có thể trao nhau trong cuộc đời này, chính là tình thương, thứ đủ dịu dàng để nâng đỡ những tâm hồn mỏng manh, và đủ bền bỉ để giữ ta lại với cuộc đời.

Tú Uyên biên tập

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi