Những nuối tiếc không thể bù đắp
Có những kỷ niệm, dù năm tháng có phủ mờ, vẫn in hằn trong tim ta như một vết khắc không bao giờ phai. Đó không chỉ là ký ức về một người, một đoạn tình, hay một quãng đời đã qua, mà còn là những bài học đắt giá mà ta phải trả bằng nước mắt, bằng những tiếng thở dài tiếc nuối.
“Cảnh còn, người đâu mất”, chỉ một câu ngắn gọn, mà đủ gợi ra biết bao xót xa. Con người ta thường chỉ khi đánh mất rồi mới học được cách trân trọng. Khi còn ở bên nhau, ta cứ ngỡ thời gian là vô tận, rằng người kia sẽ mãi ở đó để ta có thể dỗi hờn, nóng nảy, hay đôi lúc vô tâm. Thế nhưng, một khi bóng hình ấy rời xa, ta mới nhận ra giá như mình đã nhẫn nhịn hơn một chút, yêu thương thêm một chút, kiềm chế cái tôi nhiều hơn một chút… thì có lẽ hôm nay, ta vẫn còn hạnh phúc.
Thời gian trôi, nỗi đau nào rồi cũng dịu lại, nhưng nó không bao giờ biến mất. Nó nằm đó, lặng lẽ trong tim ta, như một mảnh gương vỡ, mỗi lần chạm vào lại nhói đau. Và chính từ những nhát cắt ấy, ta trưởng thành. Ta học được rằng yêu thương không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự bao dung. Ta học được rằng ở bên nhau là hữu hạn, nên từng khoảnh khắc cần được nâng niu. Ta học được rằng, có những điều ta làm không chỉ cho riêng mình, mà còn để giữ lấy người khác.

Đôi khi, những vết thương xưa như một người thầy nghiêm khắc. Người thầy ấy khiến ta hối tiếc, day dứt, nhưng cũng để lại cho ta bài học sâu sắc. Hãy biết sống tốt hơn, để không lặp lại sai lầm cũ. Và thế là sau này, ta biết cư xử dịu dàng hơn với người đến sau, biết nhường nhịn trong cơn giận dữ, biết trân quý từng phút giây bên người thân yêu. Nhưng dẫu vậy, ở một góc nào đó trong tim, hình bóng của người đã rời xa vẫn như một khoảng trống không bao giờ lấp đầy, một nỗi nuối tiếc chẳng thể bù đắp.
Có lẽ, đó chính là bản chất của trưởng thành: phải đánh đổi. Ta đánh đổi sự hồn nhiên lấy sự chín chắn, đánh đổi vô tâm lấy thấu hiểu, đánh đổi mất mát để học cách yêu thương. Mỗi người trong chúng ta đều mang trong tim một “người xưa cũ”, có thể là một người thân, một người bạn, hay một mối tình không trọn vẹn. Họ đi qua đời ta, để lại nỗi đau, nhưng cũng trao cho ta món quà quý giá nhất: khả năng trân trọng hiện tại.
Bởi thế, bài học sâu nhất từ những nuối tiếc không phải là tự trách mãi mãi, mà là biết sống tử tế hơn từ hôm nay. Đừng chờ đến khi “cảnh còn mà người mất” mới giật mình tiếc nuối. Khi còn có thể, hãy dành cho nhau một lời cảm ơn, một sự lắng nghe, một cái ôm thật chặt. Vì ta không bao giờ biết ngày mai còn kịp hay không.
Trưởng thành, rốt cuộc là biết rằng, hạnh phúc không phải ở những gì đã mất, mà ở cách ta giữ lấy những gì đang có, trước khi nó hóa thành một nỗi nuối tiếc trong lòng.
Tú Uyên biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay