Một nữ quan đã thay đổi suy nghĩ của Hoàng Đế chỉ bằng một bài thơ
Cách đây hơn 1500 năm vào thời Nam Bắc Triều, cái tên Hàn Lan Anh tựa như hoa lan, cho đến nay vẫn tỏa hương nhè nhẹ trong một góc sử sách.
Trong chính sử, ghi chép về bà chỉ vỏn vẹn vài dòng, trong đó có một câu nói bà “thông thạo văn từ”. Ở thời đại ấy, phụ nữ biết đọc sách không nhiều. Việc bà vào cung làm nữ quan, dạy dỗ các phi tần về lễ nghi cho thấy gia cảnh của bà không hề tầm thường, đủ để bà nhận được sự giáo dục tốt và am hiểu các công việc quý tộc cùng cung đình.
Bà uyên bác, đa tài, đặc biệt giỏi làm thơ. Bà từng dâng lên Tống Hiếu Vũ Đế bài Trung Hưng Phú, qua đó gián tiếp thể hiện sự tự tin, học thức và trí tuệ của mình. Bài phú này văn chương rực rỡ, từng chữ như ngọc, khiến vị vua vốn yêu thích tài hoa bị cuốn hút và vô cùng tán thưởng.
Hậu thế không thể biết được lý do bà dâng phú cho hoàng đế. Trong chốn hậu cung với ba nghìn giai lệ, tại sao bà lại có thể đặc lập độc hành, luôn giữ được bản sắc của mình? Trong hậu cung, bà dùng tài năng để tu thân và tỏa sáng, được hoàng đế kính trọng hơn những phi tần son phấn tầm thường.
Giữa những cơn gió đổi thay triều đại, bà vẫn luôn điềm tĩnh, được nhiều đời vua ưu ái, trong đó có cả Tề Vũ Đế.
Tề Vũ Đế phong bà làm Tiến sĩ, ra lệnh cho bà dạy thơ văn trong sáu cung. Hàn Lan Anh trải qua hai triều đại, bảy vị vua, gặp gỡ vô số người, kiến thức uyên thâm, là một nữ quan tài hoa xuất chúng trong cung đình. Người trong cung gọi bà là “Hàn Công”.
Một ngày nọ, Tề Vũ Đế mở tiệc trong cung, ra lệnh cho các cung nữ lần lượt hát để góp vui. Trong số đó, có một cung nữ họ Nhan được lệnh hát, nhưng giọng hát của nàng vô cùng ai oán, khiến người nghe xúc động tận tâm can.

Tề Vũ Đế ra lệnh cho Hàn Lan Anh làm thơ cho cung nữ họ Nhan. Hàn Lan Anh ngay tại chỗ ngâm một bài thơ:
“Tơ trúc còn vang bên ngự,
Người sầu lặng lẽ đứng bên thềm.
Một khi bị bỏ rơi, đời tàn lụi,
Ai thương thân phận mỏng manh này.”
Ý thơ đại khái rằng: Khi tiếng đàn sáo còn vang vọng bên tai hoàng đế, người mang lòng sầu khổ chỉ biết lặng lẽ khóc thầm. Một khi bị ruồng bỏ, cả đời này coi như chấm hết, còn ai sẽ thương xót cho số phận mỏng manh ấy?
Nghe bài thơ của nữ quan, Tề Vũ Đế vô cùng kinh ngạc, bèn hỏi: “Trong yến tiệc vui vẻ của cung đình, sao lại ngâm bài thơ buồn bã, cảm thương đến vậy?” Hoàng đế vốn muốn cung nữ hát để góp vui, sao lại dùng giọng ca bi ai và bài thơ thê lương để làm mất hứng khách khứa?
Hàn Lan Anh điềm tĩnh đáp: “Bệ hạ có điều chưa biết, xin để thần thiếp thưa. Cung nữ họ Nhan có số phận không may. Trước đây, nàng lấy một người chồng nghiện rượu, không lo việc nhà, khiến nàng buộc phải ly hôn, mất đi tình yêu của chồng. Sau đó, nàng được triệu vào cung, từ đó xa rời cha mẹ, mất đi tình thương của gia đình.
Nàng đến cung điện của bệ hạ, nhưng trong ba nghìn hậu cung, làm sao bệ hạ có thể một lòng yêu thương nàng? Nếu một ngày nàng bị thất sủng, còn ai sẽ che chở cho nàng? Bài thơ của thần thiếp được viết từ sự đồng cảm với hoàn cảnh của nàng.”
Nghe xong, Tề Vũ Đế cũng xúc động. Ngài lập tức ra lệnh thả cung nữ họ Nhan ra khỏi cung, để nàng trở về đoàn tụ với cha mẹ, được hưởng niềm vui gia đình như người dân thường.
Mỹ Mỹ biên dịch
Nguồn Phát thanh hy vọng
Xem thêm
Theo vandieuhay