Giàu có thật sự của đời người nằm ở đâu?
Giàu có thật sự của đời người nằm ở đâu?
Trong cuộc sống, hầu như ai cũng khát khao giàu có, nhưng “giàu có” là gì? Có người coi đó là núi vàng biển bạc, quyền thế cao sang; có người lại xem danh vọng, tiếng tăm là đỉnh cao của hạnh phúc cũng có người cho rằng sự đủ đầy tình thân, sức khỏe và tâm hồn bình an mới là tài sản quý nhất.
Mỗi người một quan niệm, một cách theo đuổi, nhưng khi cánh cửa sinh tử khép lại, ta mới thấy mọi vinh hoa phú quý, dù lộng lẫy đến đâu, cũng chỉ là bóng trăng đáy nước thấp thoáng lung linh mà không thể nắm giữ.
Phần đông chúng ta dành cả đời để tích góp của cải, tin rằng càng giàu vật chất thì càng an ổn. Nhưng càng đuổi theo đồng tiền, lòng người lại càng bất an, cổ nhân có câu: “tiền bạc là vật ngoài thân khi sinh chẳng mang đến, khi tử chẳng mang theo”.
Đến phút lâm chung, tiền bạc, địa vị chỉ là lớp khói mỏng, chẳng thể giữ chân một hơi thở. Bao bậc phú hào, đại thương gia, khi đối diện bệnh tật hay ranh giới sống chết, cũng chỉ có đôi bàn tay trắng.
Hình ảnh minh hoạ
Có người một đời lao tâm khổ tứ gom góp vàng bạc, rồi chỉ trong chớp mắt biến động, tài sản tan như sương sớm, để lại nỗi trống rỗng và hoang hoải khôn cùng.
Có không ích bậc tỷ phú thường cảm thấy cô đơn và đau khổ bởi bệnh tật dày vò lúc ấy một cơ thể khỏe mạnh một giấc ngủ yên lành đối với họ đã là sự giàu có.
Có người hiểu sớm hơn rằng giàu có thật sự không chỉ nằm ở kho tàng vật chất mà ở đức hạnh và nhân phẩm. Người xưa nói “có đức mặc sức mà ăn”, đó không chỉ là câu khuyên răn, mà là quy luật âm thầm của vũ trụ.
Người tu dưỡng tâm tính, biết hành thiện, tích phúc, sẽ gặt được sự giàu có bền lâu không chỉ cho bản thân mà còn cho con cháu mai sau. Đó là thứ phúc báu khó nhìn thấy bằng mắt, nhưng hiện rõ trong sự an hòa của gia tộc, trong niềm tin cậy của cộng đồng, trong sự kính trọng mà thời gian khó bào mòn.
Thế nhưng, ngay cả phúc đức ấy cũng không trường cửu, triều đại hưng vong, thế sự biến dời, tiếng thơm để lại muôn đời vẫn bị thời gian xóa nhòa. Những thành quách nguy nga, những gia tộc lẫy lừng rồi cũng rã vào bụi cát.
Chính vì thế, người thật sự giác ngộ hiểu rằng gốc rễ của sự giàu có không phải là sở hữu, mà là buông xả. Họ nhận ra tất cả mọi pháp đều vô thường, “như mộng huyễn ảo ảnh”. Giàu có chân thật không phải là nắm giữ mà là giải thoát, chỉ khi biết quay về bản tính sáng trong của chính mình, con người mới tìm được tài sản vĩnh cửu.
Hình ảnh minh hoạ
Bậc tu hành xem giải thoát là kho báu đích thực, họ không còn bị ràng buộc bởi danh lợi, tình, mà hướng tâm đến trí huệ và tự do nội tại. “Sinh vô sở cầu, tâm vô sở trụ” lời Phật dạy như một nhắc nhở rằng mọi bám chấp đều là gánh nặng.
Chúa Giêsu cũng từng nói: “người giàu vào nước Trời khó như lạc đà chui qua lỗ kim,” không phải để phủ nhận của cải, mà để cảnh tỉnh về những sợi dây vô hình trói buộc tâm linh con người.
Người xưa phân định sự nghiệp đời người thành ba bậc: lập công, lập ngôn, và cao nhất là lập đức. Người dừng ở lập công tạo ra của cải, gây dựng cơ nghiệp. Người hướng tới lập ngôn để lại tư tưởng, tri thức, tiếng nói cho hậu thế.
Chỉ những ai đạt tới cảnh giới lập đức mới thật sự chạm tới sự giàu có tối thượng để lại tấm gương nhân cách, nâng đỡ đạo đức nhân loại và soi sáng cho muôn đời sau. Lập đức là kết tinh của trí huệ và lòng từ bi, một kho báu không thể đo đếm bằng tiền bạc, cũng chẳng bị bào mòn bởi năm tháng.
Con đường trở về ngôi nhà đích thực của mỗi sinh mệnh chính là hành trình tu luyện nội tâm: buông bỏ dục vọng, gột rửa những tâm niệm bất thiện và tìm lại bản tính lương thiện vốn sẵn trong mình.
Người xưa từng nói “trần gian chỉ là quán trọ, mọi thứ đều là vay mượn.” Chỉ khi vượt khỏi cõi hồng trần huyễn mộng, sinh mệnh mới có thể trở về cõi Thiên Quốc nơi an trú vĩnh hằng của chúng ta.
Tiểu Hoa biên tập
Xem thêm
Theo vandieuhay