Câu Chuyện Cuộc ĐờiCuộc Sống Bốn PhươngĐời Sống

Đừng để tro tàn danh vọng dập tắt hơi ấm gia đình

Bạn có bao giờ dừng lại giữa guồng quay cuộc sống, nhìn ra cửa sổ và tự hỏi: “Mình đang chạy theo cái gì vậy?” Tôi thì có, và những khoảnh khắc ấy thường đến vào những buổi tối muộn, khi con cái đã ngủ say, vợ ngồi bên cạnh với cuốn sách cũ kỹ, và tôi cầm ly cà phê nguội ngắt. Cuộc đời giống như một dòng sông cuồn cuộn, cuốn chúng ta theo những giấc mơ lớn lao nào là danh vọng, tiền bạc, những lời khen ngợi từ đồng nghiệp hay bạn bè. Tôi từng nghĩ rằng, chỉ cần leo lên đỉnh cao đó, mọi thứ sẽ hoàn hảo. Nhưng rồi, tôi nhận ra, những thứ ấy giống như tro tàn sau một đống lửa rực rỡ, đẹp đẽ trong khoảnh khắc, nhưng dễ dàng bị gió cuốn bay, không để lại chút hơi ấm nào.

Khi gục ngã, vẫn còn một cánh cửa đang chờ

“Trường phái Hàn Lâm” – Tôn vinh hay bị chê cổ hủ?

  • Những buổi chiều mưa và nỗi sợ tuổi già

Hãy tưởng tượng bạn đang ngồi một mình trong căn phòng quen thuộc, tiếng mưa rơi lộp độp ngoài hiên. Cơ thể không còn nhanh nhẹn như xưa, khớp xương kêu răng rắc mỗi khi đứng dậy, mắt mờ đi khi đọc báo, và đôi khi, chỉ cần leo một tầng cầu thang thôi cũng khiến bạn thở hổn hển. Đó là tuổi già, không phải quái vật đáng sợ như trong phim, mà là người bạn đồng hành lặng lẽ, nhắc nhở rằng thời gian không chờ ai. 

Điều khiến tôi lo lắng nhất không phải những cơn đau nhức ấy, mà là nỗi cô đơn len lỏi vào tim. Những người bạn cũ dần ra đi, những cuộc gọi thưa thớt dần, và rồi chỉ còn lại bạn với những kỷ niệm, những chiến công ngày xưa, những chuyến đi xa, những lần cười vang trong quán nhậu.

Tôi nhớ ông ngoại tôi, một người đàn ông từng là thợ cơ khí tài ba, sửa chữa đủ thứ từ xe máy đến radio cũ. Ông hay kể chuyện về thời trẻ, về những ngày lăn lộn ngoài đường phố Sài Gòn, về những người bạn đồng hành đã mất trong chiến tranh. Nhưng càng về sau, ông kể ít đi, vì bà và các con cháu bận rộn với cuộc sống riêng. Ông ngồi một mình, nhìn ra khoảng sân nhỏ, và tôi thấy trong mắt ông một nỗi buồn không lời. Lúc ấy, tôi mới hiểu là già đi không đáng sợ bằng việc không có ai bên cạnh để lắng nghe, để chia sẻ. Những câu chuyện ấy, dù tưởng tượng hay thực tế, chỉ thực sự sống động khi có một bàn tay nắm lấy, một nụ cười đáp lại.

f3b817a31349aee9080f3baeee1ce40c

  • Danh vọng, thứ ánh sáng chóng tàn

Chúng ta ai cũng từng mơ về danh vọng. 

Tôi thì mơ về một công việc lớn, một vị trí mà mọi người nhìn vào với sự ngưỡng mộ. Những buổi họp hành muộn màng, những chuyến công tác xa nhà, tất cả đều vì hy vọng một ngày nào đó, tên mình sẽ được nhắc đến. Nhưng rồi sao? Khi ánh đèn sân khấu tắt, khi những lời vỗ tay im bặt, bạn còn lại gì? 

Danh vọng giống như một cơn gió thoảng, nó mang bạn lên cao, nhưng cũng dễ dàng thả bạn rơi. Nó không thể ôm bạn khi bạn mệt mỏi, không thể kể chuyện cười khi bạn buồn, và chắc chắn không thể thay thế được tiếng cười của con cái hay cái ôm ấm áp của người thân.

Tôi từng chứng kiến một người anh họ, thành đạt rực rỡ trong sự nghiệp, nhưng ly hôn sớm vì bỏ bê gia đình. Giờ đây, ở tuổi 60, anh ấy có nhà lầu xe hơi, nhưng mỗi tối về, chỉ có tiếng ti vi vang vọng trong căn biệt thự rộng thênh thang. Anh bảo tôi: “Ngày xưa, mình nghĩ tiền và danh là tất cả. Giờ mới biết, chúng không mua được một buổi chiều ngồi bên con cháu.” 

Đó là bài học đắt giá, phải không? Chúng ta thường chạy theo những thứ phù phiếm, quên mất rằng cuộc đời ngắn ngủi, “ngày mai không hứa hẹn với ai”, như một câu nói quen thuộc. Và khi nhìn lại, những gì còn lại không phải là bằng khen hay tài khoản ngân hàng, mà là những sợi dây tình thân đã được đan chặt.

  • Xây dựng ngọn lửa từ những điều nhỏ bé

2d4f5c3ba76839e0af8cf341f6baaf6e e1758364708737

Vậy thì, chúng ta phải làm gì? Tôi nghĩ, câu trả lời nằm ngay trong những việc giản dị nhất. Hãy bắt đầu từ hôm nay, gọi điện cho bố mẹ, dù chỉ để hỏi “Bố ăn cơm chưa?”, tổ chức một bữa ăn gia đình cuối tuần, dù chỉ là món canh chua cá lóc quen thuộc. Dành thời gian cho con cái, lắng nghe chúng kể về trường lớp, về những giấc mơ ngây thơ, thay vì lướt điện thoại. Và với bạn bè, hãy nhắn một tin: “Lâu rồi không gặp, cà phê nhé?” Những hành động nhỏ ấy chính là ngọn lửa sưởi ấm cuộc đời, bền bỉ hơn bất kỳ ánh hào quang nào.

Tôi đang cố gắng áp dụng điều đó vào cuộc sống mình. Mỗi sáng, tôi dậy sớm hơn một chút để pha trà cho vợ, kể cho con nghe những câu chuyện ngày xưa, không phải để khoe khoang, mà để chúng thấy rằng bố cũng từng là cậu bé nghịch ngợm. Và lạ thay, những khoảnh khắc ấy mang lại niềm vui lớn hơn bất kỳ thành công nghề nghiệp nào. Chúng nhắc nhở tôi rằng, sống không phải để tỏa sáng một mình, mà để kết nối, để yêu thương và được yêu thương. Đó là cách để tuổi già không còn là bóng tối, mà là một buổi hoàng hôn ấm áp, với những người thân yêu bên cạnh.

  • Lời thì thầm cuối cùng

Cuộc đời bạn, giống như cuốn sách đang viết dở, chỉ thực sự hay khi có những chương về tình thân. Đừng để danh vọng cuốn bạn đi quá xa, đến nỗi quên mất đường về nhà. Hãy ôm chặt lấy gia đình, bạn bè như những báu vật thực sự. Vì khi gió thổi tan tro tàn, chỉ có hơi ấm ấy mới giữ bạn lại, và giúp bạn mỉm cười khi nhìn lại hành trình đã qua. 

Hôm nay, bạn sẽ làm gì để ngọn lửa ấy cháy mãi?

Tú Uyên biên tập
Theo vandieuhay

Gửi phản hồi