Vị trí của trái tim
Thành phố đầu hạ, ánh nắng trải vàng như mật. Trên tầng cao của khách sạn gia đình Lâm, Lâm Diệp ngồi tựa vào ghế, đôi mắt nhìn ra khoảng trời xa thẳm. Những đốm mây vờn như những ý nghĩ lửng lơ.
Từ nhỏ, Lâm Diệp đã được bao bọc trong nhung lụa. Cha cô – ông Lâm Quang, một trong những doanh nhân quyền lực nhất giới bất động sản đã sắp xếp mọi đường đi cho con gái: học trường quốc tế, tiếp quản tập đoàn, và quan trọng nhất là cuộc hôn nhân với Trần Kỳ, chàng trai duy nhất của gia tộc họ Trần, tập đoàn tài chính khổng lồ.
Diệp từng tin rằng mọi điều cha chọn đều đúng. Trần Kỳ lịch lãm, thành đạt, một người chồng lý tưởng mà nhiều cô gái mơ ước.
Nhưng hôm nay, tất cả chỉ còn là lớp vỏ.
Chiều ấy, Diệp mở điện thoại, một tin nhắn từ bạn thân hiện ra: “Diệp, tớ xin lỗi… nhưng cậu phải biết Kỳ đang gặp gỡ một cô gái tên Hạ An. Cô ấy là người giúp việc ở nhà cậu. Họ… có tình cảm thật sự.”
Diệp không tin. Cô nhớ đến An, cô gái trẻ lặng lẽ làm việc trong khu vườn của nhà họ Lâm. An ít nói, luôn cẩn trọng. Cô chưa từng để tâm nhiều, chỉ thấy An như một bóng mờ trong căn biệt thự rộng lớn.
Diệp gọi Kỳ. Ở đầu dây bên kia, tiếng thở dài thật dài.
“Diệp… tớ xin lỗi. An đã cứu tớ trong chuyến trekking tháng trước. Tớ không ngờ… nhưng tớ yêu cô ấy.”
Câu nói rơi vào lòng Diệp như viên đá lạnh. Cô tắt máy, tim co thắt.
Cả đêm ấy, Diệp ngồi bên cửa sổ, ánh đèn thành phố lấp lánh như muôn mảnh vụn của một giấc mơ vừa vỡ.
Sáng hôm sau, ông Lâm Quang bước vào phòng con gái. Ông đã nghe tin. Khuôn mặt ông trầm xuống, giọng nghiêm khắc:
“Con không thể bỏ cuộc. Không được để một đứa ở đợ bước lên đầu. Nếu bạn bè, người thân biết con gái ta thua một người giúp việc… con hiểu hậu quả chứ?”
Diệp ngẩng đầu: “Ba nghĩ đây là cuộc thi sao? Là thắng hay thua ư?”
Ông Lâm nhíu mày:
“Con phải bảo vệ danh dự gia đình. Hôn ước này đã định từ lâu. Một người hầu mà dám xen vào, không thể chấp nhận.”
Diệp im lặng hồi lâu. Trái tim cô đang tan ra từng mảnh, nhưng trong sâu thẳm một luồng sáng dịu dàng lại dâng lên.
“Ba, nếu ba thật sự sợ người ta nói, vậy ba hãy nhận cô ấy làm con nuôi, cho cô ấy địa vị như con. Khi đó, sẽ không ai còn nghĩ như ba nói.”
Ông Lâm sững sờ. Đôi mắt già dặn của ông phản chiếu sự ngỡ ngàng.
“Con… nói gì?”
“Ba nghe rồi đấy. Địa vị không làm nên giá trị con người. Nếu Kỳ yêu cô ấy thật lòng, con không muốn cướp hạnh phúc của ai. Nếu ba lo cho danh tiếng, vậy hãy cho cô ấy vị trí ngang con. Không ai sẽ coi thường gia đình mình.” Lời của Diệp rơi xuống, nhẹ mà rắn rỏi.
Ông Lâm nhìn con gái. Trong khoảnh khắc ấy, ông nhớ về thời trẻ, khi ông từng từ bỏ tình yêu đầu vì gia đình ép buộc. Ông đã chọn quyền lực, và từ đó trong lòng ông luôn tồn tại một khoảng trống.
Ông tưởng mình đã dạy con gái cách đứng vững trong thế giới của những kẻ mạnh. Nhưng hóa ra chính con đã dạy ông về sức mạnh thật sự, sức mạnh của trái tim biết tôn trọng và yêu thương.
Chiều hôm đó, Diệp chủ động tìm Hạ An trong khu vườn đầy mùi hoa sứ. An giật mình khi thấy tiểu thư đến gần, đôi tay còn dính đất. Diệp mỉm cười, một nụ cười hiền đến lạ:
“An, chị biết chuyện của em và Kỳ. Đừng lo, chị không đến để trách em.”
An bối rối, mắt rưng rưng: “Em… không hề muốn cướp anh Kỳ. Em định xin nghỉ, nhưng…”
Diệp khẽ nắm tay An: “Nếu hai người thật sự yêu nhau, đừng trốn chạy. Tình yêu không phải lỗi. Chỉ cần sống xứng đáng, mọi người sẽ hiểu.”
An òa khóc, những giọt nước mắt rơi xuống bàn tay Diệp.
Trần Kỳ đến gặp ông Lâm để xin lỗi và xin được tự do. Ông Lâm nhìn chàng trai, ánh mắt vừa nghiêm vừa trầm: “Nếu cậu dám yêu, hãy dám chịu trách nhiệm. Con gái tôi đã chọn lùi lại, nhưng ta sẽ không chấp nhận sự hèn nhát. Hãy cưới cô gái ấy nếu đó là tình yêu của cậu.”
Ba tháng sau, trong khu vườn nơi Hạ An từng chăm sóc mỗi gốc hoa, một đám cưới diễn ra. Trần Kỳ nắm tay An, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Diệp đứng cạnh cha, mặc chiếc váy màu kem, nụ cười thanh thản. Khi An tiến đến, Diệp ôm lấy cô: “Chào em gái.”
Ông Lâm cũng bước tới, đặt tay lên vai An: “Từ nay, con là con gái của ta.”
Tiếng vỗ tay vang lên dưới tán cây rợp nắng.
Đêm hôm đó, Diệp một mình trên ban công. Gió đầu thu mát rượi. Cô nhìn thành phố trải dài ánh đèn, lòng nhẹ nhõm.
Tình yêu, hóa ra không phải là cuộc tranh đoạt. Địa vị, giàu sang cũng không giữ được trái tim.
Ở đâu đó trong sâu thẳm, Diệp biết mình đã tìm được tự do, tự do khỏi những sắp đặt, khỏi niềm kiêu hãnh trống rỗng. Cô mỉm cười, như vừa đi qua một mùa dài trưởng thành.
Mỹ Mỹ
Xem thêm
Theo vandieuhay