Câu Chuyện Cuộc ĐờiĐời Sống

Trong Nhẫn có bao dung, trong bao dung có sức mạnh

Trong Nhẫn có bao dung, trong bao dung có sức mạnh
Trong Nhẫn có bao dung, trong bao dung có sức mạnh

Tôi có một người thầy cũ, dáng người gầy gò, giọng nói chậm rãi, luôn mang theo nụ cười hiền hậu. Hồi còn đi học, trong mắt chúng tôi, thầy không phải mẫu người gây ấn tượng mạnh mẽ hay sắc sảo. Nhưng càng lớn, tôi mới nhận ra ở thầy có một thứ sức mạnh rất đặc biệt, sức mạnh của sự Nhẫn.

Có lần, trong một giờ học, một phụ huynh tức giận xông vào lớp vì cho rằng thầy phê bình con trai mình quá nặng lời. Trước mặt cả học trò, người ấy to tiếng, thậm chí có câu xúc phạm. Chúng tôi ngồi phía dưới mà lòng nóng ran, có đứa thì thầm: “Nếu là mình chắc không chịu nổi, phải cãi tay đôi mới được.” Nhưng thầy vẫn lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, rồi khẽ nói: “Tôi hiểu sự lo lắng của anh. Chúng ta có thể ngồi lại trao đổi sau giờ.” Chỉ thế thôi, không phản ứng gay gắt, không biện hộ, không đẩy sự việc đi xa.

Hôm ấy, tôi mới hiểu thế nào là Nhẫn. Không phải thầy không có tự trọng, càng không phải thầy yếu đuối, mà là thầy chọn cách giữ bình tĩnh để không biến lớp học thành nơi bùng nổ tranh cãi. Sau này, khi kể lại, thầy cười: “Khi người ta nóng giận, mình đừng vội thêm lửa. Chờ khi họ lắng xuống, mới có thể nói điều mình muốn nói.”

Thì ra, Nhẫn chính là sự tự chủ ấy. Không để cảm xúc điều khiển mình, mà để lý trí chọn thời điểm thích hợp. Nhẫn không làm ta thấp bé đi, trái lại, nâng mình lên một bậc vì giữ được sự sáng suốt.

Trong đời sống, chúng ta thường hiểu Nhẫn là “chịu đựng”, là “cam nhường”. Nhưng thật ra, Nhẫn không phải là nuốt hận cho qua, càng không phải để người khác lấn lướt. Nhẫn là khi ta biết điều gì đáng giữ, điều gì nên buông. Đôi khi Nhẫn là im lặng để bảo vệ sự bình yên; nhưng cũng có lúc, Nhẫn là kiên trì bền bỉ đi đến cùng, không bỏ cuộc trước khó khăn.

Nhẫn chính là sự tự chủ ấy. Không để cảm xúc điều khiển mình, mà để lý trí chọn thời điểm thích hợp. Nhẫn không làm ta thấp bé đi, trái lại, nâng mình lên một bậc vì giữ được sự sáng suốt.
Nhẫn chính là sự tự chủ ấy. Không để cảm xúc điều khiển mình, mà để lý trí chọn thời điểm thích hợp. Nhẫn không làm ta thấp bé đi, trái lại, nâng mình lên một bậc vì giữ được sự sáng suốt.

Tôi nhớ một người bạn từng kể là trong công việc, cô bị đồng nghiệp nói xấu, gài bẫy. Thay vì đôi co, cô âm thầm làm việc tốt hơn, để kết quả tự chứng minh. Vài năm sau, chính người từng chèn ép phải thừa nhận năng lực của cô. Nếu ngày đó cô chọn cãi vã, có lẽ sự nghiệp đã chẳng thể vững vàng như hôm nay. Nhẫn ở đây không phải chịu thua, mà là giữ niềm tin, chọn con đường dài hơn.

Nhẫn còn là khoan dung. Ai trong đời chẳng có lúc sai lầm? Nếu cứ ôm chặt lỗi lầm của người khác để trách móc, ta chỉ làm lòng mình nặng nề. Tha thứ không phải vì người kia xứng đáng, mà vì ta chọn cách để trái tim được nhẹ nhõm. Sự Nhẫn ấy không yếu mềm, mà là một món quà dành cho chính mình.

Dĩ nhiên, Nhẫn không phải là vô nguyên tắc. Nhẫn để giữ sự bình an, nhưng khi cần bảo vệ lẽ phải, ta vẫn phải dũng cảm đứng lên. Có như vậy, Nhẫn mới thật sự là một đức hạnh, chứ không biến thành nhu nhược.

Ngày hôm nay, mỗi khi lòng tôi nổi giận hay muốn đôi co cho hả dạ, tôi thường nhớ đến hình ảnh thầy giáo năm xưa, ngồi bình tĩnh giữa cơn bão lời lẽ. Nhẫn không làm thầy mất đi uy nghiêm, mà khiến chúng tôi càng kính phục hơn.

Có lẽ, “Nhẫn trong Đức” chính là như thế, một sự mạnh mẽ thầm lặng. Không ghi nhớ sai lầm để trừng phạt, không nuôi dưỡng oán hận để tự làm khổ mình. Nhẫn là biết dừng lại trước cơn nóng giận, để giữ cho tâm được trong sáng. Nhẫn là kiên định bước tiếp, khi thử thách tưởng như không lối thoát. Và trên tất cả, Nhẫn là sống khoan dung nhưng không đánh mất nguyên tắc.

Khi hiểu được điều ấy, ta sẽ thấy Nhẫn không phải gánh nặng, mà là đôi cánh. Nó giúp ta bay cao hơn khỏi những chuyện nhỏ nhặt, để giữ lại sự thanh thản và lòng tự trọng. Và đó mới là sức mạnh thật sự của con người.

Tú Uyên biên tập

Xem thêm

Theo vandieuhay

Gửi phản hồi